Tôi và anh kết hôn đã được 8 năm, bất chấp sự phản đối quyết liệt từ phía gia đình mình. Với trái tim mơ màng của kẻ đang yêu, tôi thường tự vẽ cho mình một bức tranh với tương lai tươi sáng. Vậy mà, 8 năm tương ứng với 2.920 ngày ở bên anh, số ngày hạnh phúc đó cộng lại cũng chưa được tròn 365 ngày. Dẫu biết cuộc sống là do chính tôi quyết định nhưng sự “dằn vặt” vì đã sai lầm khiến tôi vẫn chưa khi nào nguôi ngoai.
“Do cô muốn đẻ chứ tôi nào có ép buộc” – câu nói này của anh lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi trong suốt 8 năm chung sống với người chồng “vô trách nhiệm”. Khác với những niềm hạnh phúc của những đứa trẻ được sự quan tâm của cả cha lẫn mẹ ngay từ khi ở trong bụng đến khi chào đời, cái mà các con tôi được đón nhận là sự vô tâm của cha ngay khi mẹ nó mang thai.
Tôi ở cái thời kỳ thai nghén lần đầu tiên ấy thật nhiều cảm xúc đan xen: hạnh phúc khi mang trong mình kết quả được kết tinh từ tình yêu, mệt mỏi khi bị ốm nghén và thêm vào đó là cảm giác tủi hờn, cô đơn khi không nhận được sự sẻ chia từ chồng mình. Tất cả như hòa vào nhau tạo ra một vị “đắng lạ” mà tôi chưa từng nghĩ sẽ phải nếm qua.
>> Xem thêm: Cưới một người chồng gia trưởng tôi chỉ muốn làm mẹ đơn thân
Thời gian mang thai đứa con trai lớn, hàng ngày tôi vẫn phải đi dạy cách nhà 20 km, còn anh thì thường xuyên bỏ việc. Cả ngày anh chỉ biết đi chơi, nhậu nhẹt. Có hôm gần sáng anh mới về trong bộ dạng say xỉn. Tôi không dám mở lời vì anh sẽ đánh đập tôi không thương tiếc. Nằm cạnh anh, nước mắt tôi không ngừng rơi. Có những lúc ý nghĩ ly dị thoáng qua trong đầu nhưng tôi vội vàng dập tắt. Tôi không thể để con tôi sinh ra mà không có cha được. Và tôi lại tiếp tục cam chịu, chờ đợi một ngày anh sẽ thay đổi.
Cuộc sống của tôi cứ thế qua đi, 6 năm sau tôi lại mang bầu đứa thứ hai. Những tưởng anh sẽ thay đổi, biết yêu thương và tôn trọng vợ con, nào ngờ viễn cảnh của 2 năm trước lại một lần nữa lặp lại. Một thân một mình lo cho cuộc sống với đồng lương ít ỏi, vừa phải nuôi con, vừa phải chăm lo cho cuộc sống gia đình thiếu trước, hụt sau. Thậm chí gạo hết còn phải xin bà ngoại vậy mà anh không bao giờ quan tâm.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể quen một người đàn ông một năm đi làm chưa đầy 2 tháng. Những ngày còn lại của anh là tụ tập nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng. Có khi mỗi ngày đôi ba lần. Tôi đúng là người phụ nữ ngu ngốc trên đời khi khiến các con mình từ lúc trong bụng mẹ đến khi chào đời đều chưa bao giờ được cha lo cho bất cứ điều gì huống chi là quan tâm, lo lắng. Con trai tôi chỉ mong ước được cha chở đi chơi mỗi dịp tết đến cũng không thể được.
>> Bài liên quan: Tôi cho đi nụ cười để gia đình tôi, con tôi và chính tôi hạnh phúc
Ngày 8/3 là ngày mà nhiều phụ nữ đang được đắm say trong hạnh phúc, tôi khệ nệ vác bụng bầu đi mua đồ chuẩn bị cho con chào đời. Nào quần áo, tã lót, bình này hộp nọ bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh không kể xiết. Về đến nhà, hai tay hai xách, rớt lên rớt xuống nhưng chồng tôi vẫn nằm đó xem phim không một lời hỏi thăm hay một cử chỉ giúp đỡ.
Không kể sao cho hết nỗi bất hạnh của cuộc hôn nhân này. Tôi đã suy nghĩ suốt 8 năm qua về việc có nên tiếp túc cuộc hôn nhân này. Nhưng lần này tôi đã có quyết định riêng của mình. Tôi sẽ ly dị ngay sau khi sinh con. Tôi không sợ bị đánh đập, không sợ bất cứ vất vả gì chỉ cần con tôi được hạnh phúc. Chỉ mong chúng đừng giận vì tôi đã sinh ra chúng mà không cố gắng giữ cho chúng một người cha. Cầu mong mọi sự bình an cho ngày sinh nở và tôi với sức lực của mình, có thể cho các con cuộc sống đầy đủ.
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng