Đừng hỏi em ! Sao làm mẹ đơn thân
Bởi trót dại nên một lần lầm lỡ
Tuổi thơ ngây còn dại khờ bỡ ngỡ
Kẻ bạc tình không chút nhỏ lương tâm
Đừng hỏi em ! Sao làm mẹ đơn thân
Chua chát lắm ngàn lần không muốn nhớ
Yêu thật nhiều nhưng tình đâu đã tỏ
Nên lỡ làng phải khổ thế này đây
Thật bẽ bàng khi tình quá đắm say
Sợ tuột mất nên chẳng hay trao đó
Đến bên em anh chỉ là cơn gió
Thoảng qua rồi nhưng nay có về đâu
Một mình em với tất cả đớn đau
Mang giọt máu bên nhau anh trao tặng
Một mình khóc trong cô đơn trống vắng
Quặn thắt lòng nuốt giọt đắng cô liêu
Tình hết rồi chỉ còn lại con yêu
Là tất cả con sớm chiều bên mẹ
Đau đớn thay ôi sinh linh nhỏ bé
Kẻ bạc tình không lẽ lại là cha
Chôn đau thương trong nước mắt nhạt nhòa
Mẹ phải sống vì con là tất cả
Dại khờ này mẹ con ta phải trả
Thật bẽ bàng vì mẹ đã quá tin
Lời thề ư ? Người ta chỉ đi tìm
Mùi tình ái đắm chìm trên thân xác
Yêu thương chi ! Chỉ đam mê hoan lạc
Quên nghĩa tình…
Bỏ mặc…
Mẹ đơn thân !
Thơ: Mai Phương