Tôi – một người mẹ đơn thân đã bước sang tuổi 25. Lấy chồng từ năm 20 tuổi khi ấy vẫn là cô sinh viên đại học năm thứ 2. Tôi đã từng bế tắc, từng gục ngã và tự ti khi không biết làm gì để nuôi con. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cuộc sống làm mẹ đơn thân dù thế nào vẫn luôn có ánh sáng ở cuối đường hầm
->Mẹ đơn thân cố gắng vì con hà cớ gì phải khổ vì người dưng
Có lẽ sẽ không 1 ai hiểu được lí do tại sao tôi lại quyết định lấy chồng và bỏ ngang con đường mà rất nhiều người mong muốn. Chính là vì gia đình. Ngày đó công việc kinh doanh của ba mẹ tôi bị phá sản. Bốn chị em chúng tôi còn đang độ tuổi cắp sách đến trường. Chị gái học đại học Dân Lập Thăng Long năm cuối, tôi học đại học Phương Đông năm 2, 2 đứa em đang là học sinh. Ngoài lo việc học cho 4 chị em, ba mẹ tôi còn phải lo trả những khoản nợ.
Ba tôi với tôi không hợp nhau lắm, chưa 1 lần nào tôi có thể ngồi nói chuyện với ba được 5p, nhưng ba lại là người rất thương con. Khi biết tôi sẽ lấy chồng, ba tôi đã khóc trong sự bất lực phải chấp nhận cái điều mà không hề muốn. Chắc mọi người sẽ đặt ra câu hỏi là tại sao tôi không kiếm việc làm hay là có chửa mới phải cưới nhưng tôi không hề có chửa hay tôi không kiếm việc làm. Cái ngày mà tôi bước chân ra HN đi học tôi có quen 1 anh, mãi về sau mới biết là gần nhà và tôi đã yêu anh. Ngày đó tôi không biết một cái gì ngoài việc đi học rồi về nhà. Anh có nói với tôi rằng sẽ nuôi tôi đi học tiếp sau khi cưới, tôi tin anh. Và đám cưới của tôi và anh đã diễn ra.
Ngày đầu về làm dâu là nhà chồng có giỗ, cũng như mọi người tôi dậy từ 5h sáng để làm cỗ. Tôi còn nhớ như in cái ngày ra mắt nhà chồng, bố mẹ chồng, anh chị chồng đối xử rất tử tế với tôi vậy mà họ lại thay đổi 1 cách nhanh chóng đến vậy, thật không thể ngờ mà. Trước mặt rất nhiều người bố chồng tôi chửi thẳng mặt tôi : “địt mẹ mày làm thế à, cha thằng tổ nhà mày’’ chỉ vì xay mấy củ riềng bằng máy xay sinh tố ( tức là phải giã bằng tay trong khi đó tôi có hỏi các bác đồng ý tôi mới làm). Mất vài giây thất thần, sau đó nước mắt tôi trào ra, cứ nghĩ là chồng tôi hay mọi người sẽ hỏi han, hay nói 1 điều gì đó cho tôi đỡ tủi thân nhưng không hề có 1 ai.
Lúc đó không còn suy nghĩ được gì, tôi vừa chạy vừa khóc 1 mạch về nhà. Nhà tôi cách nhà chồng có mấy nhà thôi, nhìn thấy bố mẹ tôi nói không lên lời : “con không lấy chồng nữa đâu’’(ngày cưới vừa rồi chỉ là cưới lấy ngày, sau 1 tháng mới cưới chính). Nằm khóc 1 lúc cùng với lời động viên của bố mẹ, tôi lại quay trở về căn nhà đó. Họ bắt đầu trở mặt từ ngày đó.
Từ chính chồng tôi, anh ta nghỉ làm ở nhà với 1 khoản nợ, lấy hết tiền cưới rồi vàng cưới của tôi đi trả nợ, còn tiền cưới của anh ta thì bố mẹ anh ta giữ hết. Sau khi tôi đề cập đến việc học thì anh ta tỉnh bơ nói rằng bố mẹ cho xuống nhà dưới ở mở quán hát 2 vợ chồng kinh doanh. Biết phải làm sao khi đã về nhà chồng rồi. Cứ nghĩ là thôi thế cũng được miễn là không ở cùng bố mẹ chồng. Thật không ngờ rằng bố chồng tôi ở đấy còn mẹ chồng ngày ở đấy tối về.
Bắt đầu từ việc nuôi 2 ao cá, dọn sạch cỏ xung quanh ao để trồng rau, nuôi 1 đàn gà, và 2000 con vịt. Trong suốt 4 tháng ngày nào cũng phải làm đến trưa nghỉ vào nấu cơm, ăn xong nghỉ 1 tiếng rồi lại làm đến chiều nghỉ nấu cơm ăn xong trông quán đến 11h. Tôi cố gắng chịu đựng chấp nhận, kể cả từ việc kinh doanh quán hát tiền nong bố mẹ chồng nắm hết đến những câu nói, câu chửi xúc phạm tôi và gia đình. Cho đến 1 ngày tôi không thể chịu đựng được khi bố chồng nói trước mặt 2 vợ chồng rằng: “thằng cả tao còn lấy được cho vợ 2, chứ mày tao sẵn sàng thay áo mới cho mày’’ và chỉ nhận được đáp lại từ chồng rằng bố giận thì nói vậy thôi chứ không để bụng.
Khi về tâm sự với bố mẹ, lúc này bố mẹ mới nói nếu không chịu đựng được thì chia tay đi. Cái ngày mà tôi đưa ra quyết định li dị là cái ngày tôi phát hiện ra mình có bầu. Mọi người khuyên, nếu dứt thì bỏ luôn con để không còn liên quan đến nhà nó, nhưng bản năng của người làm mẹ tôi không thể làm thế được, 1 phần vì thương con, 1 phần vì nghĩ nếu có con gia đình chồng sẽ bớt hà khắc với mình hơn. Nhưng tất cả chỉ là do tôi nghĩ thôi.
Từ khi có bầu, bố mẹ chồng không cho vợ chồng tôi tham gia vào việc kinh doanh quán nữa, chuyển 2 vợ chồng lên nhà trên. Khi ấy 2 vợ chồng không có kinh tế, tôi đã khuyên chồng đi làm. Chồng tôi đã đồng ý đi làm bảo vệ cho công ty, còn tôi bầu bí không làm được gì ở nhà với mẹ chồng nhờ vào tiền lương của chồng và tiền tôi thêu áo dài hàng ngày. Cũng may là nhà bố mẹ đẻ tôi ở gần
Ngày đó chị gái cũng có bầu nên mỗi lần chị gái tôi mua cái gì đều có phần tôi. Còn tiền lương của chồng thì đưa hết cho mẹ chồng nói rằng tiền đó chi tiêu ăn uống hàng ngày cho tôi. Mỗi bữa ăn hàng ngày của tôi ngập tràn trong đậu phụ sốt với thịt, khi góp ý với mẹ đổi món thì nhận được câu trả lời:’’ ngày xưa tôi ăn được tại sao giờ chị không ăn được’’. Ngày xưa mình hiền qua mà. Nhẫn nhịn chịu đựng, toàn phải trốn sang nhà ngoại ăn. Bố mẹ thương con nên đồ ăn trong nhà luôn luôn để giành cho tôi.
Cứ nghĩ ngày tháng bình yên trôi qua đến khi sinh con nhưng ai ngờ tôi nhận được tin, tôi như chết đứng. Chính em gái ruột nói với tôi và đưa cho tôi xem những tin nhắn từ thằng chồng nhắn tin đong đưa em gái ruột mình. Tôi gào lên như 1 con điên đòi li dị, giật ngay điện thoại của chồng và biết nó vẫn còn qua lại với con người yêu cũ. Tôi không nghĩ là những ngày tháng qua tôi lại sống cùng với 1 thằng bệnh hoạn như thế, nó quỳ xuống xin tôi tha thứ.
Tôi nói không muốn trở về nhà nó nữa rồi lặng người quay trở về nhà bố mẹ đẻ trốn trong nhà vệ sinh ngồi khóc. Không còn suy nghĩ được gì cầm ngay con dao rạch 3 đường vào tay, cảm thấy cay đắng và xấu hổ với chính em gái mình. Tôi không dám nói cho ai biết về chuyện này. Thấy nó nhắn tin: “anh xin bố mẹ cho em về nhà bố mẹ đẻ ở trong khoảng thời gian này, anh xin lỗi, anh không biết tại sao anh lại nhắn tin thế nữa’’.
Cũng may là lúc này bố mẹ tôi đi làm chưa về chỉ có thằng út ở nhà, tôi lấy lại bình tĩnh lên nhà băng lại tay. Lúc sau bố mẹ tôi về có hỏi tay bị làm sao tôi nói bị mèo cào xước tí thôi và cũng nói luôn với bố mẹ chuyện ở lại. Bố mẹ tôi cũng vui vì về đây có anh chị em cho đỡ buồn. Còn 1 tháng nữa là sinh, đêm nào cũng nằm khóc vì chuyện cũ, vì lo nghĩ chuyện kinh tế sau này nuôi con. Tôi nghĩ mình vẫn may mắn khi có gia đình luôn bên mình, đồ sắm sửa để đẻ, đồ sơ sinh tôi không phải lo gì, đã có chị tôi và mẹ đẻ lo hết rồi.
Cuối cùng ngày tôi sinh cũng đến, đó là ngày 1/12 âm lịch. Sáng ngày hôm đó tôi đau thì chị gái tôi chở đến trạm xá của xã. Lúc này chỉ có gia đình tôi ở bên, tôi đau quá không kịp đi bệnh viện, từ lúc đau đến lúc đẻ diễn ra 1 tiếng, tôi sinh được bé gái nặng 3,9kg. Lúc này mới thấy gia đình chồng, sau 1 ngày anh ta đón tôi trở về căn nhà ấy, từ ngày đó tôi như bị trầm cảm không nói chuyện với ai. Hàng ngày mẹ tôi sang chăm tôi đến trưa về đến chiều lại sang, có hôm ngủ lại hôm về vì ở nhà còn chị gái mới sinh được 3 tháng.
Suốt 1 tháng, bữa cơm ở cữ của tôi chỉ có ruốc, thịt rang và rau củ luộc, thỉnh thoảng mẹ tôi có mang đồ sang nhưng hạn chế vì giữ thể diện cho gia đình chồng. Tôi có góp ý với mẹ chồng thì bà nói những câu đụng chạm đến mẹ tôi, thêm vào đó là chồng cũng bênh mẹ quay lại nói tôi rồi nói “con nhà lính tính nhà quan”, trong khi đó tôi có đưa tiền ăn mà. Hôm đó là mồng 2 tết, cảm thấy uất ức, ôm con về nhà ngoại, thằng chồng nó có chặn lại thì mẹ nó nói: “để cho chi ý đi, đi thì đừng về nữa’’.
Lúc đó 2 mẹ con nhà nó đang ăn, lát sau nó qua chạy qua nhà, trợn mắt lên với mẹ tôi rồi nói gì đó tôi không nghe thấy. Gia đình tôi cũng hỏi tôi lí do nhưng thực sự lúc đấy quá uất ức không nói được gì chỉ biết khóc. Sau đó nó có nhắn tin chửi bố mẹ tôi và tôi, nó còn doạ cả tôi nữa. Tôi quyết định sẽ không trở về với nó nữa và sẽ ly hôn với nó. 1 năm ở nhà tôi gần như bị trầm cảm, không nói chuyện với ai và khóc rất nhiều. Gia đình nó ở ngay gần nhà nhưng chưa 1 lần sang thăm cháu, bố nó còn tuyên bố vì tôi đẻ con gái nên không cần.
Bố mẹ tôi có động viên ra ngoài làm cho thay đổi cuộc sống. Tôi tự ti vì ra ngoài không có bằng cấp thì họ sẽ không nhận mình. Tôi bắt đầu học bán hàng trên mạng cũng không ăn thua. Có 1 người bạn giới thiệu tôi vào làm spa, tôi vừa học vừa làm. Ngày ấy phải đi làm bằng xe bus cách nhà 40km. Làm được 3 tháng thì bị con lễ tân ở đó lừa chứng minh thư và bằng lái xe mua điện thoại trả góp cho nó rồi nó nghỉ làm. Ngày ấy tin người, nghĩ chị em chơi với nhau nên tôi mới cho mượn, không dám nói với ai chỉ trách mình ngu thôi.
Đến tháng thứ 3 thì bị nợ lương, tôi nghỉ luôn chỗ đó rồi tìm chỗ khác làm, cũng làm về spa, lương ở đây họ trả 4tr cùng với phần trăm hoa hồng, 1 tháng cũng được 5tr, cũng chỉ được1 thời gian vì ở đây nhân viên chèn ép nhau quá. Áp lực kinh tế để trang trải cho 2 mẹ con, tìm kiếm việc làm trong vô vọng, nhưng vì con tôi không thể bỏ cuộc.
Vô tình tôi đọc được bài viết tuyển nhân viên lương khởi điểm 7tr, mới đọc tôi không tin lắm nhưng như có gì mách bảo tôi đi đến đó nộp hồ sơ, phỏng vấn, test tay nghề thì được nhận và họ thông báo với tôi rằng tôi được nhận lương cứng 7tr, có thể đi làm từ ngày mai. Tôi đồng ý và đi về. Về nhà tôi cứ suy nghĩ liệu họ có lừa mình không, sao lương lại cao đến vậy. Tôi còn không biết tên của spa ấy, hôm đi phỏng vấn cũng không để ý tại spa ấy ở trong ngõ khu tập thể, spa thì bé, ngõ thì tối, liệu họ có lừa mình. Tôi gọi lại số điện thoại ấy hỏi lại lương mình có đúng như vậy không, họ trả lời đúng như vậy, tôi hẹn 3 hôm nữa đi làm.
3 hôm sau tôi đến làm mới biết spa ấy là Duyên spa. Khi bước vào Duyên spa trong người tôi không có 1 đồng nào. Ngày đầu tiên đi làm là vào cuối tuần rất là đông khách, sau đó khi hết giờ làm tôi được anh chị chủ thưởng cho 100. Tôi bất ngờ, nghĩ sao anh chị lại tốt như vậy. Khi ấy tôi rất ít nói và rất tự ti, nhưng tôi thấy mọi người ở đây rất vui vẻ và hoà đồng. Tôi không nghĩ là ra ngoài này lại tìm được những người tốt với mình như vậy. Đến hết tháng tôi nhận được đúng số lương 7tr và tiền thưởng. Tôi vui lắm, giờ thì không phải chật vật, lo nghĩ kinh tế cho 2 mẹ con nữa.
Sau khi biết tôi còn phải nuôi con anh chị luôn luôn tạo điều kiện để tôi phát triển trong công việc. Anh chị còn tạo điều kiện để tôi ở lại không lấy bất kì chi phí gì. Tôi không nghĩ là tôi lại gặp được 1 người tốt như vậy. Mọi người ở đây rất là yêu thương nhau như người trong gia đình. Ở đây anh chị đã rèn cho tôi được tính kiên trì và tự tin giao tiếp hơn, khác hẳn so với con người trước kia của tôi. Tôi càng khâm phục chị khi biết chị xuất thân từ con nhà nông nhưng chị luôn cố gắng phấn đấu để đi lên từ chính bản thân. Đi lên từ cái tâm với nghề với chính khách hàng của mình, anh chị đã xây dựng được cơ sở 2. Tôi chắc chắn mọi người sẽ biết về chị và cái tên Duyên spa.
Gắn bó với anh chị được 1 năm rồi và chuẩn bị bước sang cái tết hạnh phúc nhất, đầy đủ nhất từ trước tới giờ. Tôi thật sự cảm ơn những gì anh chị đã đem lại cho tôi. Đó là tất cả những cuộc hành trình mà tôi đã đi qua để rồi được nhận lại như ngày hôm nay. Sự biết ơn này tôi không biết nói như thế nào để diễn tả được. Và tôi muốn nói với những bà mẹ đơn thân rằng đừng bao giờ ngừng cố gắng, và đừng bỏ lỡ cơ hội để phát triển bản thân. Tất cả những gì chúng ta trải qua rồi chúng ta sẽ nhận đc những điều xứng đáng
Cfsmedonthan!