Cô lấy chồng năm 23 tuổi, cái độ tuổi không quá sớm mà cũng chẳng phải muộn . Cái tuổi sốc nổi , mông lung và nhiều hoài bão . Cứ nghĩ lấy chồng rồi cuộc sống sẽ khác , cô sẽ được chồng yêu thương bảo bọc .
Một năm sau khi cưới cuộc sống vốn màu hồng mà cô từng ao ước tan biến trong phút chốc , không còn như cái ngày mới yêu nhau . Không còn cho nhau những lời nói ngọt ngào , không còn xem nhau là tất cả . Hóa ra tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu , bao nhiêu hẹn ước , bao nhiêu dự định tan biến . Cô từng nghĩ đến việc li hôn , cô viết bao nhiêu đơn rồi tự xé . Nhìn con trai chưa tròn một tuổi , cô nghẹn lòng và bảo cố gắn vì con .
Người ta luôn bảo ” đàn bà khi đã vượt qua giới hạn của sự chiệu đựng thì họ sẽ buông ” . Cô còn nhớ cái ngày định mệnh khi cô quyết định li hôn , cô khóc 2 ngày , tự dặn lòng phải thật kiên cường . Bế con đi mà lòng nặng trỉu , cô nhớ lại khoảng thời gian gd cô vui vẻ bên nhau , tim cô thấy nhói . Đó là nổi đau cô chưa bao giờ nghĩ đến , cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình trở thành “ĐÀN BÀ CŨ ” .
Người đời gọi cô là thứ bỏ chồng , bị chồng bỏ , họ mỉa mai cười đùa trên nổi đau của người khác . Cô mỉm cười nhưng lòng đau như cắt , đứa con thơ ngây ngô chưa biết gì . Sau li hôn 2 năm , cô ngại tiếp xúc với đàn ông , nói đúng hơn cô mất niềm tin vào họ . Cô trở nên thờ ơ và lạnh nhạt !
Có dăm ba người nói với cô rằng , ” mẹ đơn thân ” kiếm anh đại gia mà yêu . Rồi nhem nhẻm vài ba câu ” mẹ đơn thân sướng nhỉ thích đi với thằng nào đi , thích cặp với a nào cặp ” . Cô vẫn bình thản không đáp gì , hóa ra cô đã quen dần với nó . Nổi đau mà cô nhận từ những người TƯỠNG thân mà KHÔNG thân , còn gấp bội . Cô vẫn kiêng cường , mạnh mẽ làm việc nuôi con . Với cô mà nói công việc là thứ quan trọng thứ 2 lúc này . Nhiều chàng trai ngỏ lời muốn bước vào cuộc sống của cô , nào đâu dễ dàng .
Niềm tin của cô còn sót lại chỉ là vài ba giọt nước còn đọng lại trong ly . Con người cô là vậy mạnh mẽ nhưng yếu đuối . Đàn bà cũ thì sao , họ vẫn là con người , họ đã từng có một gia đình hạnh phúc . Chỉ là cuộc đời trớ trêu biến họ thành “ĐÀN BÀ CŨ ” . Với cô mà nói , cô cần một người bên cạnh có thể san sẻ , và làm chỗ dựa cho cô . Nào có dám mơ gì xa săm , cô chỉ mong một tổ ấm . Sau bao bão giông vẫn không rời nhau đi , vẫn nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời .
Người ta bảo em “Đàn bà cũ ” đừng mong hạnh phúc , hạnh phúc ư ? Với cô là một đều sa sỉ , cô chỉ hạnh phúc khi con cô hạnh phúc . Thế đấy , yêu một người đàn bà cũ như em nào đâu dễ dàng , khi anh vượt qua hết tất thẩy mọi định kiến mọi áp lực . Thì hạnh phúc sẽ đến .. Nhưng thử hỏi mấy ai làm được , yêu nhau dăm ba tháng ấp lực rồi rời bỏ . Đàn bà cũ như em , vết thương chèn chịt nhau mà sống , đâm thêm dăm ba nhát có là gì đâu ?
Medonthan
Mẹ đơn thân- tình yêu của họ sẽ không còn cháy bỏng như tuổi đôi mươi