Rất nhiều người thường đặt câu hỏi với tôi là tôi có muốn lấy chồng nữa hay không? Lại có những người hỏi qua chị em họ hàng tôi là tôi đã lấy chồng nữa chưa? Và cũng lại có một số người hỏi tôi mày tính ở vậy luôn à?
Phải lấy chồng chứ? Và tất nhiên sau đó là hàng loạt những lời khuyên và rồi kể lể những nỗi buồn khi về già tuổi cô đơn, gánh nặng cho con cái… chung quy lại là vẫn phải lấy chồng. Tại sao phải vậy? Với tôi thì khác. Tôi buộc phải làm mẹ đơn thân trong bị động và dù chưa hề có ý định hay một sự chuẩn bị nào cho điều ấy.
Nhưng tôi cảm thấy hôn nhân với tôi một lần với tôi là quá đủ, tôi thực sự thấy rất khó khăn để chung sống với một người và luôn phải cố gắng thông cảm cũng như nhường nhịn để không khí trong nhà được yên ổn. Phải quan tâm tới cả gia đình cô bác và anh em nhà chồng vì hai chữ trách nhiệm. Và tất nhiên vẫn phải kiếm tiền, vẫn phải làm việc nhà, vẫn phải chăm con và đủ thứ trên đời này sinh ra từ một mối quan hệ kết hôn…
Có thể nhiều người cho rằng tôi ích kỷ, Nhưng chúng ta sẽ làm được gì tốt đẹp nếu không có cuộc sống tốt đẹp??? Nên tôi lại thích thôi của hiện tại. Tôi lại thấy yêu hơn sự tự do của bản thân mình. Tự do mặc bộ đồ mà tôi thích, tự do đi đến nơi mà tôi muốn, tự do làm điều mà bản thân thấy đúng. Tôi yêu hơn sự cô đơn của bản thân…
Tôi muốn khi con ngủ rồi được ngâm chân nước ấm trước khi ngủ, được đọc cuốn sách mình thích được nghe một nhạc nhẹ nhàng trong một ánh sáng vàng nhạt và chìm dần vào giấc ngủ…
Tôi thấy yêu hơn những buổi sáng chuẩn bị bữa sáng giản đơn cho 2 mẹ con rồi đưa con tới trường còn sớm có thể ghé một góc quán cfe một mình ngắm dòng người qua lại nhâm nhi tách cfe sữa thơm nồng rồi tới cơ quan. Tôi yêu những bữa cơm giản dị mà con trai vẫn ăn ngon lành không có người chê cơm chẳng lành canh chẳng ngọt…
Tôi thấy yêu hơn những cuối tuần cùng con trai dọn dẹp nhà cửa, cùng cắt tỉa những chậu cây mà tôi thích. Rồi cùng con chơi trò chơi mà con thích, cùng đi siêu thị, cùng ăn tối bên ngoài. Tôi thích nhà không có khói thuốc, chậu cây chẳng có gạt tàn. Không phải thức chờ cửa một người đi nhậu về khuya, không phải chịu đựng một căn phòng nồng nặc hơi thở nặc mùi bia rượu.
Tôi thích những buổi tối khi mẹ làm xong việc, con học xong bài thì cùng nằm sofa và xem hoạt hình có ngủ quên trên sofa bed cũng chẳng sao. Tôi cũng biết ơn những ngày tôi ốm được nằm một chỗ nhờ một người quen mua giùm 2 mẹ con một bát cháo hơn là những ngày ốm dù có chồng thì cháo chẳng có ai nấu hay ai mua thế có khi còn tủi hơn. Nếu ai đó hỏi tôi hôn nhân có màu gì?
Tôi chỉ thấy nó có màu nhàn nhạt mờ ảo của các thể loại màu không có màu nào rõ rệt mà tôi thì rất thích cuộc sống rất nhiều sắc màu. Có thể tôi không may mắn gặp được người đàn ông hợp với cách sống của mình, nên hôn nhân có nhiều điều mệt mỏi.
Tôi cũng từng yêu từng nhớ tha thiết người ấy cũng từng chạy dưới cơn mưa ướt sũng chỉ để gặp tôi rồi về vậy mà sao hôn nhân vẫn buồn tẻ đến vậy??? Vậy nên sau một thời gian làm mẹ đơn thân bất đắc dĩ tôi muốn trả lời với mọi người tôi yêu sự tư do và yêu cả sự cô đơn của mình.
Tôi năm nay đã 33 tuổi đã và đang làm mẹ đơn thân 8 năm qua, chưa bao giờ thấy hối hận về thanh xuân của mình đã sống cuộc đời tự do như thế. Tôi chỉ muốn sống thật lâu để thấy con tôi trưởng thành mạnh mẽ tự lập còn cuộc sống ư cứ vui và an nhiên là được rồi không nhất thiết là phải cùng một ai đó già đi đâu…
Medonthan