“Mấy người chỉ muốn thỏa mãn cái tự do của mình chứ hi sinh, chịu đựng cái nỗi gì mà bày đặt như cao cả lắm” – có người đã nói với người làm mẹ đơn thân như thế đấy. Làm mẹ đơn thân là họ ích kỷ với con cái lắm sao???
-> Làm mẹ đơn thân là con đường chưa bao giờ bằng phẳng
Câu chuyện của chị là những chuỗi ngày rất buồn của đời con gái cho đến khi chị tự giải thoát cho bản thân mình. Chị xinh đẹp, giỏi giang lại nấu ăn ngon và vô cùng khéo tay. Sau khi ra trường, chị lấy chồng, mối tình gắn kết từ những năm đầu đại học. Cứ nghĩ tính anh- chồng của chị sẽ trưởng thành hơn khi bé con xuất hiện. Nhưng anh bắt đầu bỏ bê gia đình, nhậu nhẹt và trăng hoa, đêm nào cũng tới tận sáng mới về nhà.
Sau chừng ấy ngày mang thai, chị chỉ biết làm bạn với 4 bức tường, quần quật với công việc nhà từ sáng tới tối, thỉnh thoảng thì may vá thủ công để kiếm thêm thu nhập. Có hôm chị trượt ngã khi đang lau sàn, chị đau dữ dội rồi ngất đi cho đến khi tỉnh dậy, lại một mình đến bệnh viện kiểm tra vì gọi mãi chồng không bắt máy.
Đêm chị khóc nhiều, không tài nào chộp mắt được cho đến khi chồng về, tìm một ngày để nói chuyện với anh kể cả cuối tuần chị cũng không thể. Cứ như thế, chị tự an ủi lấy bản thân để chăm sóc cho con, cho mình đến khi đi sinh.
Ngày chị ra viện, anh cũng không có mặt vì bận công tác dài hạn ở tỉnh. Nhà ông bà nội ngoại ở xa nên chị một mình chăm con. Có những đêm con quấy khóc, chị chỉ ngủ được 2 tiếng một ngày. Rồi số lần anh về nhà cũng thưa thớt hẳn, chị gọi không thấy trả lời, nhắn tin thì anh im lặng.
Chị như bế tắc và khủng hoảng sau sinh, chồng thì thờ ơ vô trách nhiệm, con bé thì cứ quấy khóc suốt, bệnh liên miên, có lúc chị chỉ muốn chết đi để đỡ phải đau đớn như vậy. Nhưng nhìn gương mặt bé bỏng của Xu chị lại không nỡ bỏ con ở lại.
Chị thấy mình không thể tiếp tục cuộc sống gia đình hờ hợt mãi, nhưng con bé còn quá nhỏ, chị sợ nó thiếu thốn tình cảm của người cha, chị lo nó thua kém bạn bè, chị sợ mọi thứ. Nhưng rồi chị cũng phải lựa chọn, ngày chị đưa đơn ly hôn, anh cũng chẳng mải may suy nghĩ mà kí ngay và đưa lại cho chị rồi bỏ đi tới mấy ngày sau mới về.
Chị ra đi, ba mẹ chồng biết chuyện cũng không hỏi lấy một lời, chị sợ ba mẹ lo lắng nên sau khi con lớn một chút chị mới nói hết sự thật. Khoảng thời gian chăm con một mình, chị phải làm từ sáng sớm tới chiều tối mới về nhà để đủ tiền mua sữa cho con bé, có ngày con bệnh chị phải nghỉ mấy hôm để ở nhà. Nhìn căn phòng nhỏ tươm tất có ai nghĩ rằng người phụ nữ dáng vẻ yếu ớt ấy có thể gồng mình là hết thẩy mọi việc.
Lúc đó, chị còn bị mọi người xì xầm, bên nội con bé bảo chị “Mấy người chỉ muốn thỏa mãn cái tự do của mình chứ hi sinh, chịu đựng cái nỗi gì mà bày đặt như cao cả lắm” khi hay tin chị với chồng li dị. Bạn bè chị có người an ủi, có người giễu cợt sau lưng, nói chị là đứa ăn bám nên chồng bỏ, bảo chị là đồ hư hỏng không biết giữ phụ đạo nên chồng chán chê cho nuôi con một mình…Nhưng chị lựa chọn im lặng và không nói lời nào, cứ vậy mà nuôi con.
Tôi thấy giận cái cuộc đời bất công, giận cái xã hội sao còn lắm người cay nghiệt, nhưng tôi cũng giận cả chị vì chỉ biết sống cho người khác mà mang hết phần thiệt thòi về mình. Phụ nữ xét cho cùng cũng chỉ là những người yếu đuối cần yêu thương, tạo hóa làm gì đấng mày râu mạnh mẽ để làm họ tổn thương khi chính bản thân cũng mong cầu điều đơn giản đó.
Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ hiểu khi không ở hoàn cảnh của người khác, chỉ xin rằng xã hội hãy thôi định kiến, thôi kì thị, coi thường. Phụ nữ mạnh mẽ như thế nào cũng chỉ là người phụ nữ, hãy bao dung mà yêu thương họ nhiều hơn.
Theo Thanh Ngân.