Em năm nay mới 22 tuổi. Em với người yêu, yêu nhau ngót nghét đến giờ cũng được hơn 5 năm. Tháng năm ròng rã ngày này qua tháng khác kéo theo biết bao chuyện khiến em giờ này không còn đứng vững được dù em chấp nhận hy sinh và không cần danh phận. Đó là mối tình đầu của em, nó bắt đầu nảy nở từ khi em học lớp 11.
>> Bài liên quan:
– Có con nhưng anh không cưới vì không hợp tuổi
– Chỉ cần thấy con lớn khôn, khỏe mạnh là muộn phiền sẽ trôi đi hết
Yêu nhau hạnh phúc được 1 năm thì anh ấy dẫn em về nhà ra mắt mọi người. Mọi người trong nhà từ bố mẹ đến anh chị em trong nhà, đến các dì các già đều rất niềm nở và rất quý mến em. Hễ bên nhà anh ấy có công việc gì mẹ cũng pảo sang đón em sang nhà ăn cơm. Anh ấy hơn em 6 tuổi là 1 vận động viên quốc gia. Là 1 người con trai tốt, điềm đạm và sống rất tình cảm. Bọn em yêu nhau và rất hạnh phúc cho đến 1 ngày mẹ anh ấy đi xem bói về và nói 2 đứa không hợp nhau. Xung khắc nhau về cả tuổi lẫn cung mệnh. Đã có những tháng ngày ròng rã 2 đứa chìm trong nước mắt. Không lối thoát, không muốn rời xa. Anh thương mẹ, bởi mẹ anh hiền hậu lắm. Một mình bà vất vả, tảo tần nuôi 3 chị em khôn lớn thành người. Bởi vì vậy gì thì gì nhất định không bao giờ anh để 1 ai làm mẹ buồn. Nhất định không để mẹ âu sầu về mình.
Và mẹ anh không muốn cho 2 đứa tiếp tục. Đó là nỗi buồn của chúng em. Bọn em cũng đã cố gắng từ bỏ. Không chỉ 1 lần, 2 lần. Không chỉ nói không mà chúng em đã làm thật. Chia tay nhau trong nước mắt. Người ta chia tay vì hết yêu, còn chúng em chia tay nhau bởi gia đình và những khúc mắc của mê tín. Xin cho em được gọi đó là mê tín, bởi tin vào bói toán nên em cũng không biết gọi đó là gì cho phù hợp hơn.
Gia đình nhà em thì không quan trọng quá vấn đề ấy, chỉ cần con yêu và thấy hạnh phúc là được. Nhưng tình yêu để tiến đến hôn nhân phải được xuất phát từ 2 phía. Bởi thế nên ròng rã suốt bao năm qua bố mẹ em vẫn không 1 lời ngăn cản hay cấm đoán gì.
Yêu được 1 năm thì bị gia đình bên anh ngăn cản, từ đó đến bây giờ cũng được hơn 4 năm bọn em yêu nhau trong bí mật. Anh nói với gia đình là 2 đứa đã chia tay và không muốn em qua nhà anh nữa. Vì nếu mẹ anh ý biết 2 đứa còn yêu thì mẹ không chấp nhận. Mẹ nói sẽ lên chùa nếu như anh ấy không nghe theo. Biết chuyện như vậy tự dưng trong em có 1 rào cản rất lớn với mọi người trong gia đình, dường như không thể hòa hợp làm 1 được. Kể từ đấy em không qua nhà anh ý nữa. Em rất buồn, bởi em không làm gì sai cả vậy mà mọi người lại thay đổi tình cảm dành cho em 1 cách rất đột ngột.
Bốn năm sau đó bọn em vẫn tiếp tục yêu nhau, anh vẫn qua nhà em thường xuyên. Nhà em có chuyện gì cũng gọi anh sang, và đường em từ lâu đã coi anh như người trong nhà.
Rồi em biết tin mình có thai. Em và anh ấy đã có baby. Hai đứa em suy nghĩ nhiều lắm, để rồi quyết định giấu gia đình rồi sinh em bé. Em bé của em bây giờ được 1 tháng rưỡi rồi. Vậy mà gia đình 2 bên không ai biết chuyện. Anh là người có trách nhiệm, đã lo cho em chu đáo từ khi bầu bì đến khi sinh nở. Em đẻ mổ vì bị vỡ ối. Đi đẻ chỉ có 2 vợ chồng bên nhau, khi ấy bọn em tủi thân nhiều lắm, em nhìn thấy anh ý khóc, mặt cắt không ra máu, đứng ngồi không yên. Anh là 1 vận động viên quốc gia mạnh mẽ là thế. Đi thi đấu và chiến thắng rất nhiều. Đau đớn không hề rơi nước mắt, vậy mà nước mắt đã rơi vì 2 mẹ con em.
Em thương người con trai ấy lắm. Phải đứng giữa 2 chiến tuyến, 1 bên là mẹ và gia đình, 1 bên là vợ và con. Anh không được chon lựa, phải nói đúng hơn là anh không lựa chon được, bởi vì làm sao đem so sánh được chứ. Anh chỉ biết ở giữa và hết lòng chăm sóc, lo lắng cho cả 2 bên. Chính vì thế em cũng không muốn làm mẹ anh ý buồn. Bởi mẹ anh ý buồn là anh ý suy sụp.
Từ khi yêu đến khi mang thai, đến bây giờ khi đã có em bé. Em chỉ nghĩ đơn giản rằng mình hy sinh. Mình có thể chịu thiệt thòi 1 chút, không cần danh phận, không cần gì cả, chỉ cần có tình yêu của ba và con. Anh học đại học bên Bắc Ninh, mẹ con em lại ở trọ ở huyện Hoài Đức, nhà anh ý và nhà em lại ở Thanh Trì,HN. Ngày ngày thấy anh đi học từ Bắc Ninh, học xong lại chạy về Hoài Đức thăm vợ con, tối lại phải về Thanh Trì đỡ mẹ công việc. Nhìn bơ phờ người mà vẫn phải chịu.
Nay cháu nhà em gần được 2 tháng mà vẫn chưa làm được giấy khai sinh. Không có giấy đăng ký kết hôn, không có hộ khẩu, lại không muốn cho gia đình biết chuyện. Em phải làm sao bây giờ? Mọi người cho em lời khuyên với.
Vợ chồng em dạo gần đây hay cãi nhau về vấn đề này. Không tìm đước hướng giải quyết êm thấm nhất nên xảy ra bất hòa. Em là 1 người mẹ tồi phải không ah ? Em đau lòng lắm khi người ta gọi con em là con ngoài giá thú. Giấy tờ của con em không lo được, em thì không có danh phận hay đã chính thức làm vợ, em phải làm gì bây giờ ạ.
Cfs gởi medonthan