Cuộc sống trước hôn nhân của em rất tốt. Trước đây em thà không lấy chồng chứ đã lấy ck là ko muốn nhờ mẹ (chị gái e lấy ck mà thấy khổ quá, mẹ e phải lo cho nên e ko muốn mẹ khổ vì mình nữa), lúc quen và yêu chồng hiện tại em có nói rõ với anh “em xác định lấy chồng là không nhờ 2 bên nội ngoại, và quan trọng là chồng phải lo được cho mẹ con em lúc em bầu bí và ở cữ”.
Khi lấy nhau em cũng nói rất rõ với chồng “sinh con tốn kém, dù gì năm nay (2019) con cũng ko hợp tuổi bố mẹ thì kế hoạch 1 năm để còn để dành lúc bầu bí với sinh con”, tất cả chồng em đều đồng ý, vậy mà giờ đây em lại phải quay về nhà mẹ đẻ, em cảm giác như ăn nhờ ở đậu vậy. Sau khi cưới thì chồng kêu em nghỉ chõ cũ (xa nhà, làm đêm), em về nghỉ 1 tháng rồi nộp hồ sơ gần nhà xong chồng lại ko cho em đi làm, em nhu nhược dù cãi nhau với chồng nhưng vẫn nhường ck, quãng thời gian chưa có bầu và đến giờ bầu dược 4,5thang rồi em thường xuyên như hoá điên vì không chịu được cảnh suốt ngày túng thiếu, không lo được cho vợ con mà cũng không cho vợ đi làm. 1 tháng e ko biết chồng có được 5 triệu ko? Khi tiền ăn 2 vc đóng cho mẹ là 3 triệu mà ko tháng nào đóng đủ, thi thoảng thuốc thang nữa, mẹ e gần 60 rồi, lấy gì lo cho con cho cháu nữa? Có giúp chỉ giúp trông nom, cơm nước được thôi, mẹ chồng thì em xác định còn dính vào là còn mất nhiều nên em phải tách. Nhiều lần quẫn trí em chỉ muốn bỏ nhà đi thôi, bỏ lại tất cả e mới có thể không sân si nữa.
Em thấy mình làm khổ mẹ và cả con nữa. Em thự sự chán bản thân mình, điều duy nhất em làm được là không nghĩ đến cái chết, mỗi ngày vẫn tìm công việc phù hợp nhưng bầu người ta không nhận, chỗ nhận thì lại làm đêm nữa, em bầu hay lên cơn gò chuyển dạ giả nên cũng ko muốn làm đêm. Em không biết phải làm sao để an yên sinh con khoẻ mạnh cả. Cần mọi người cho lời khuyên ?
Confession