Em nên dứt khoát hay tiếp tục chờ anh? có phải em quá cố chấp ? em và người yêu em hiện là bố của con trai em, cùng 25 tuổi và học năm cuối trường đại học chúng em yêu nhau được gần 2 năm thì em có bầu, em vừa mừng vừa lo báo tin cho người yêu, em biết anh lo nhiều hơn mừng vì bố anh rất gia trưởng, nghiêm khắc mà mẹ anh thì mất rồi, hiện anh có mẹ kế nhưng không có tiếng nói .
Em có nói nguyện vọng muốn giữ thai anh không nói gì. Anh chần chừ mãi khi thai gần 3 tháng mới dám nói với gia đình , em cũng chưa nói với bố mẹ em vì em muốn chờ sự lựa chọn và quyết định của anh. khi bố anh biết chuyện đã lập tức nhắn tin mắng nhiếc anh và tin nhắn đầu tiên làm em lạnh người :” lieu ma lo cho gon…”, tiếp sau đó là những tin nhắn bảo anh bắt em phải bỏ thai, ông còn dạy anh cách ruồng bỏ em nữa…nhưng anh không làm.em thực sự thất vọng về ng mà trước đây em cũng có phần nể dù chưa được gặp .
Vì ông 1 mình nuôi 2 anh em anh ăn học đàng hoàng. Ngay thời điểm đó em đã rất căm phẫn nhưng nghĩ ông chỉ giận nên nói vậy thôi. Thật không ngờ suốt 1 tuần trời ông ngày ngày ông bắt anh ép em bỏ thai,ông không tiếc lời xúc phạm em , ông còn bày cách cho anh nữa còn anh thì chỉ ủ dột.những tin nhắn ông nhắn cho anh em đọc được hết sau 1 tuần về phía anh không có kết quả ông chuyển sang nhắn tin cho em cũng với ý muốn em phải bỏ thai.
Em do đã đọc được những tin nhắn của ông nhắn cho anh, em không bình tĩnh nên đã có lời lại với ông tuy không láo nhưng nhờ đó ông có cái cớ là em cãi lời ông để không chấp nhận em. Sau đó em và anh mới về bên nhà em thưa chuyện và nhờ bố mẹ em giúp đỡ .mẹ em biết chuyện ngỏ ý muốn nói chuyện với bố anh nhưng bố anh đã không tiếp chuyện, mẹ em có gợi ý cho anh xem có nhờ họ hàng thân thiết tác động được không nhưng ông đã cấm ngay từ đầu không được nói với ai, ông dọa nạt anh rất nhiều sau đó chúng em quay lại trường học và dì ruột của anh đã biết chuyện và gọi điện cho em hỏi han nhưng có ý nói rằng em đã cãi bố anh…
Em không phủ nhận mình đã mất bình tĩnh nhưng thật sự em thấy không thể chấp nhận được những lời lẽ đó mọi chuyện vẫn không được giải quyết cho tới khi mẹ nuôi của anh biết chuyện và muốn tổ chức cưới cho chúng em.bố anh không đồng ý còn yêu cầu gia đình em phải gọi điện cho ông, em và mẹ em cùng quan điểm không gọi vì trước đó ông đã rất thiếu tôn trọng gia đình em nhưng bố em vì quá thương em đã nhún nhường gọi điện cho ông.sau đó ông chỉ cho ăn hỏi, không cho cưới và cũng không trực tiếp tham gia, không có lời nào với bố mẹ em cho có đầu có cuối, một tay mẹ nuôi em làm tất.gia đình em rất phật ý về việc này.
Ngày ăn hỏi đó gia đình em đã tổ chức luôn lễ cưới , hợp thức hóa việc em có bầu , người ngaoì nhìn vào thấy em đã đi lấy chồng nhưng thực ra không ai trong gia đình anh đưa đón em.sau khi xong việc chúng em trở lại trường tiếp tục học.mọi việc dường như lắng xuống như không có gì.gia đình anh không một ai hỏi han sức khỏe mẹ con em chỉ duy nhất có mẹ nuôi anh quan tâm. tới khi em sinh con thì mẹ em xuống, mẹ nuôi và dì anh xuống thăm .mẹ em do đã phật ý về gia đình anh từ trước nên có chuyện nhỏ mẹ em cũng tỏ thái độ rồi dẫn đến nhiều hiểu lầm về sau. mọi chuyện lại bắt đầu nặng nề khi em sinh được 1 tuần thì mẹ kế và thím anh xuống thăm .mẹ em vẫn giận gia đình anh nên lại chuyện người lớn…
Mẹ em nói gia đình anh trước đây thì tệ bạc giờ em đẻ mang mấy đồng tiền xuống như bố thí, không được câu nào tử tế mà đòi nhận cháu.em đẻ xong vẫn phải đi học và đúng đợt thi nên cũng không quan tâm lắm nhưng em thấy họ hàng anh xuống chỉ chăm chăm thằng cháu rồi khen giống bố, khen đẹp trai, em nghe mà thấy lộn tiết lắm, chẳng nhẽ con em mà không đẹp thì không đáng được yêu sao??? dần dần mọi chuyện lại qua đi đến khi giáp tết nguyên đán mẹ nuôi em có điện bảo em về nhà anh ăn tết nhưng em bảo em không về vì bên đấy không ai đón em và không có lời nào với bố mẹ em.
Anh lại đưa mẹ con em về nhà ngoại rồi về lại nhà anh ăn tết.em bàn với anh ra tết quay lại nhà em để đi tết bên ngoại vì bên em đã tổ chức cưới là coi anh là rể trong nhà nhưng đến ngày đi bố anh lại không cho sang và ông nhất quyết bắt anh phải ra ở riêng không cho anh ở cùng mẹ con em khi xuống trường nữa ( trước tết ông đã 1 lần yêu cầu nhưng anh k làm ) ông nói không thực hiện ông sẽ không chu cấp cho học nữa, còn dọa sẽ xuống trường gây khó dễ cho việc học của chúng em, em cũng không biết ông định làm gì nữa nhưng em không sợ gì hết. Tuy nhiên từ đầu cho đến cuối em chỉ nói quan điểm và nguyện vọng của em với anh, em không muốn xúi giục anh làm điều gì hết, em muốn tất cả về phía anh là tự nguyện. Em biết anh từ nhỏ sống trong hoàn cảnh bố sắp xếp hết mọi chuyện mong ở anh một sự bảo vệ kiên định rất khó nhưng em đã cố chờ để con em được có bố vì em biết bản chất anh không xấu, nhưng em cứ cố chờ mãi giờ anh vẫn nhiều khi phải làm theo những yêu cầu vô lý của người khác. em thấy thiếu tin tưởng quá em không phủ nhận cái sai của chúng em nhưng em nghĩ đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.
Bố anh quá tàn nhẫn với em và con em. Em cũng đã cố bỏ qua hết nhưng thực sự em không quên được sự xúc phạm của bố anh đối với em, em càng căm hận hơn khi ngay chính con trai em, cháu của ông mà ông cũng một mực bắt bỏ . nhiều lúc em chỉ muốn dứt khoát vơi anh để k vướng mắc gì tới những con người kia nữa nhưng em thương con và thương anh nữa.con em bây giờ 6 tháng rất thíc bố, anh cũng rất thương con nhiều lúc em nghĩ anh vì còn phụ thuộc nên mới chưa dám quyết định của mình, em có nên chờ anh ra trường, trưởng thành hơn rồi mới quyết định ??? trong chuyện này em có quá cố chấp khi luôn day dứt về lời lẽ và cách cư xử của bố anh?(mẹ nuôi anh nói nên bỏ qua để đoàn kết mới hạnh phúc nhưng em nghĩ em thì bỏ qua được nhưng thái độ của ông với bố mẹ em cũng không đúng mực, em rất giận về chuyện này )
CFS gởi về medonthan.net