“Nếu được lựa chọn mẹ muốn làm bố của con”- Các mẹ nghĩ sao về câu nói này. Riêng mình, mình vẫn muốn được làm mẹ.
- Tài sản vô giá của mẹ chính là con
- Đi khắp thế gian không ai thương con bằng mẹ
- Tỉnh dậy và cố gắng sống vì ngày mai
Chỉ làm mẹ mới cảm nhận được từng cơn nghén nhưng tự nhủ là mình đã được làm mẹ. Chỉ làm mẹ mới cảm nhận được từng cái mấp máy nhẹ lúc con mới có 7 tuần. Chỉ làm mẹ mới cảm nhận được từng cái nấc của con. Cảm nhận được từng cái đạp, từng cái lộn, cái cào đến rát thịt, đến đau bụng nhưng vẫn cười. Chỉ làm mẹ mới sờ được từng bàn chân lúc con đạp lên bụng, mẹ còn di tròn tay vào chỗ chân ấy cho con buồn con rụt lại mà hay hay.
Chỉ làm mẹ mới hiểu được cảm giác khi con nhô mông lên tập thể dục hết bên trái lại sang phải đau cả 2 eo của mẹ… Chỉ làm mẹ mới cảm nhận được cái đau đẻ để biết làm mẹ cao cả như nào, để biết cái cảm giác đau đớn tuột cùng để khi mở mắt ra là 1 thiên thần nhỏ bé, chỉ làm mẹ mới sinh ra được thiên thần.
Làm mẹ mới biết được cái con đau dạ con nó đau đến quoặn bụng quoặn người vẫn phải cố gồng dậy chăm con. Làm mẹ mới hiểu được cái cảm giác vui sướng như nào khi con cầm ngón tay mẹ chặt lắm như là con không có bố rồi, xin mẹ đừng bỏ con. Làm mẹ mới hiểu được niềm hạnh phúc khi con ngủ mụ dạy con cười. Cảm nhận được bao nhiêu thăng trầm cảm xúc từng giai đoạn con biết hóng chuyện ơ ớ í o, khi con tập nẫy quoằn người 1 bên mà không nẫy được, lăn lông lốc người lại ☺
Khi con nẫy được thì mẹ lại ngóng bò, con tập bò như đi bơi trên cạn vậy, con bò đến chỗ mẹ, con cười… Con ngồi rồi con đứng, con sắp biết đi rồi, người ta thường nói dối, con biết đi sẽ nhàn hơn. Nhưng con biết đi con lại chạy lung tung để mẹ phải để ý hơn ấy. Rồi con mọc răng, con ăn dặm nhưng vẫn ti mẹ, mẹ lại cảm nhận được từng cái cắn, cái dứt có khi còn chảy cả máu, đau thắt lên nhưng vẫn cho con ti như thường.
Những lúc bệnh tật, lại 1 mình con bà mẹ chạy loanh quanh trong viện, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, mẹ buồn lắm, mẹ cứ cuống quýt lên, đi đường đến viện chỉ mong con không sao, cầu trời khấn phật, đi về thì lại nước mắt ngắn nước mắt dài vì đôi khi cảm thấy chạnh lòng. Rồi con biết nói, câu đâu tiên con nói lại không phải từ mẹ, từ má, con chỉ nói được bà bà, ba ba. Đôi khi mẹ ghét chữ ba lắm, vì ba con chẳng ở bên con, chẳng yêu thương con như mẹ nhưng con lại biết nói đầu tiên.
Con biết ăn biết nói 1 tay do mẹ, từ bàn tay mẹ con lớn lên. Làm mẹ vất vả nhưng không sao cả, vì có 1 thiên thần bên mẹ, giúp mẹ có động lực sống tiếp, có thể mẹ sẽ mắng, mẹ sẽ cáu gắt, nhưng mẹ luôn yêu con nhất con nhớ nhé, vì mẹ có rất nhiều việc phải làm cùng lúc, mẹ cũng biết mệt mỏi, biết giận hờn nhớ nhung, mẹ mong con thông cảm, lớn lên, hãy hiểu và yêu mẹ như mẹ yêu con. Thế là quá đủ cho 1 kiếp người đơn thân ❤????
cfsmedonthan!