Em viết đơn ly hôn rồi nhưng cứ nghĩ thương con, bỏ lại cho bố nó thì không đành, nếu nuôi con thì chưa có công việc gì sợ con khổ
Em năm nay 26 tuổi lấy chồng được 2 năm và có đứa con 1 tuổi. Em từ nhỏ ở dallak nhưng gia đình có hướng ra bắc vì gốc ngoài đấy nên sau khi học xong cao đẳng ở sài gòn thì em ra bắc. Khi học ở sài gòn thì em có yêu một anh cùng tuổi gần nhà nhưng sau khi ra bắc thì chúng em chia tay. Về quê được hơn 1 năm thì em quen chồng của em bây giờ qua mai môi. Ấn tượng ban đầu thì thấy anh hiền lành nên cũng rất quý, quen nhau hơn 1 năm thì kết hôn. Lúc yêu thì cũng ít khi nói chuyện nhưng em nghĩ là do anh nhiều tuổi với cả bận công việc nên cũng thông cảm xong rồi cũng không tìm hiểu nhiều mà lấy nhau.
Đám cưới nhà anh cũng chẳng có bánh chẳng có rượu, hoa tươi cầm tay có 200k anh cũng bảo phí, cầm hoa vải cũng được. Anh bảo tiết kiệm sau này cho con. Từ lúc cưới tới giờ chưa mua cho em món đồ gì nhưng em cũng không đòi hỏi vì nghĩ chồng kiếm tiền khó khăn. Hôm đầu tiên quan hệ vợ chồng thì không thấy máu tr…inh. Em cũng không hiểu tại sao vì em chưa từng đi quá giới hạn với người yêu cũ. Vì việc này mà chồng em ghen tuông lạnh nhạt chửi bới em, còn làm to chuyện cho các anh chị em chồng cũng biết. Em rất thất vọng nhưng lại biết mình có thai nên cố nhịn.
Trước khi lấy chồng em có cửa hàng nhỏ ở chợ. Bố mẹ đẻ mua cho nhưng buôn bán ế ẩm không mấy thuận lợi nên khi sinh xong em chuyển nhượng lại. Trước là bố mẹ em cho tiền mua khi em bán đi được vài chục triệu thì nhà em cũng khó khăn. Còn 4 em đi học nên em nghĩ bán cửa hàng có ít tiền thì trả bố mẹ. Thế mà chồng em lại bảo có bao nhiêu tiền thì em dấu đi, trong khi anh ta chưa từng cho hay giúp đỡ gì gia đình em xu nào. Anh đi làm cả năm được hơn trăm triệu gửi ngân hàng sổ tiết kiệm cũng nhờ mẹ anh giữ.
Anh chỉ để một ít tiền cho mẹ con em tiêu. Nhưng lúc nào đi làm về cũng đếm xem em có tiêu nhiều không, có khi lại bảo mất tiền bảo em lấy giấu. Rồi làm um lên cho mẹ chồng với anh chị em biết, đổ thừa em lấy trộm. Mà em thì tuyệt đối không làm chuyện đó. Khi em sinh họ hàng cho ít tiền, tới giờ em cũng tiêu cho con hết nhưng anh ta cũng bảo em dấu đi. Con em hơn một tuổi được 8.5 cân, em một tay chăm sóc con ở cùng bà nội cũng chả giúp việc gì.
Chồng thì đi làm xa thi thoảng mới về. Em thương con còi nhưng không biết làm thế nào. Chồng em thì suốt ngày bảo em có ở nhà chăm con cũng không biết chăm, dốt nát này nọ. Nhiều lần cãi nhau anh đuổi em đi nhưng vì con bao nhiêu lần em cũng cố chịu. Lúc bực lên anh ta chửi em không thương tiếc cũng không coi bố mẹ em ra gì. Nhưng lúc bình thường thì anh ta cũng có chút quan tâm vợ con nhưng chỉ cần tranh luận 3 câu là anh rồ lên cho là mình đúng nên không nói chuyện tiếp được.
Tuần trước cãi nhau em bực quá đưa con về ngoại. Trước khi đi em cũng xin phép mẹ chồng rồi. Nhưng vào tới đăklăk mẹ chồng em lại gọi điện cho mẹ đẻ em là bỏ đi không nói gì, rồi bảo mang cháu nhà bà đi lỡ có chuyện gì ai chịu trách nhiệm. Em viết đơn ly hôn rồi nhưng cứ nghĩ thương con, bỏ lại cho bố thì không đành vì không ai biết chăm sóc mà chồng lại ở với một người anh bị thiểu năng, suốt ngày đi lang thang nhặt rác với trộm đồ nhà người ta. Nếu nuôi con thì chưa có công việc gì sợ con khổ. Mà con thì bé quá, từ nhỏ khó nuôi chỉ theo mẹ thôi giờ xa mẹ thì khóc hết hơi, cũng chưa gửi lớp để đi làm nuôi con được.
Giờ tình cảm với chồng thì không còn. Giờ em phải làm thế nào đây.
->>>Nếu bạn không giàu có, không thành đạt, bạn làm mẹ đơn thân sẽ kinh khủng vô cùng.
Confession!