Medonthan- Tôi muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Không phải để kể lể hay muốn kêu gọi sự đồng cảm, mà chỉ muốn mọi người hãy nhìn vào nó làm một bài học cho riêng mình khi quyết định tiến tới hôn nhân cùng một người đàn ông. Có đáng để mình hy sinh cuộc đời mình cho họ hay không?
- Hãy mang hết đàn ông ra dạy lại cách làm chồng cho tử tế
- Để phụ nữ không phải khổ vì đàn ông
- Có ai cho tôi biết, “AN PHẬN” là gì?
Khi tôi bắt đầu bước chân vào nhà chồng. Ngày đầu tiên làm dâu. Có nhiều bỡ ngỡ. Nhưng không có gì gọi là khó khăn cả. Chồng tôi có thuê quầy tóc làm ở thành phố. Và cũng là lúc đến hạn thuê nhà năm tiếp theo. Tôi và chồng đã cùng nhau bỏ tiền ra để thuê.
Được mấy ngày chồng tôi nói chồng tôi sẽ là người giữ tiền của 2 vợ chồng, tôi đi làm phải mang tiền về cho anh. Tôi không đồng ý và có 1 cuộc họp gia đình trong nhà. Và cuối cùng là chồng và bố chồng tôi nói: “Nhà chỉ có 1 nóc con à. Con đã đi lấy chồng thì phải an phận nhà chồng. Nhà ta từ trước tới giờ con cái đi làm ở xa hay gần đều phải mang tiền về đưa cho bố mẹ giữ”.
Và cuộc họp gia đình đã chấm dứt tại đó.
Tôi cứ nghĩ là làm như thế chắc sẽ tốt. Có bố mẹ giữ tiền cho 2 vợ chồng mà vợ chồng vẫn có tiền tiêu, không phải suy nghĩ gì chỉ lo đi kiếm tiền thôi. Hàng tháng tôi làm được bao nhiêu tiền, tin nhắn công ty gửi số lương về là chồng tôi đã bảo đi rút hết toàn bộ về đưa cho chồng, không để tôi có 1 khoản riêng nào để chi tiêu cá nhân.
Cứ thế đến mấy tháng nhưng không dừng lại tại đó. Mỗi khi mang tiền về đưa cho bố mẹ giữ, anh có đèo tôi về cùng nhưng khi đưa cho bố mẹ thì lại nói là tiền của con mang về bố mẹ, cũng không nói với tôi câu nào và bao nhiêu tiền. Đến mấy hôm sau khi lên quầy anh mới nói với tôi là hôm trước mang tiền về cho bố mẹ rồi.
Hàng tháng tôi cần mua thứ gì thì lại phải xin chồng nếu là chính đáng thì chồng mới đưa (đó là câu nói của anh ta nói với tôi) nhưng khi đưa thì tỏ ra rất khó chịu.
Và cuối cùng chúng tôi cũng tiết kiệm để mua xe. Ngoài khoản đưa về thì chúng tôi cố gắng tiết kiệm được thêm 20 triệu và có ý định lấy thêm số tiền đã gửi từ trước để mua xe AB.
Chúng tôi mang tiền về nhà để hôm sau chồng và bố chồng tôi đi mua. Mua xong mang tên đăng kí là chồng.
Thế mà cũng được 5 tháng chung sống. Nhưng không may mắn như các bạn nữ khác tôi vẫn chưa có bầu.
Cuộc sống lại tiếp tục từ đây. Mỗi tuần tôi và chồng về quê với bố mẹ là mỗi lần đi siêu âm. Nhưng không may 1 tháng sau tôi lại bị bàng quang cấp phải vào viện truyền kháng sinh. Bệnh viện huyện vì có người nhà bên chồng làm ở đó. Tôi thật không ngờ khi chính tai tôi nghe ông bác sĩ siêu âm nói với tôi khi đã khám xong bàng quang của mình: “Cháu nằm xuống đã, người nhà cháu gọi bảo bác kiểm tra cho cháu xem có bị vô sinh không”. Tôi bàng hoàng với câu nói đó. Và cảm thấy rất tủi thân. Nhưng tôi đã không phản xạ gì và cũng không có thái độ gì.
Thoáng qua đã 7 tháng rồi và tết đã đến. Tháng tết tôi được thưởng và tiền lương là 8 triệu. Và tháng gần Tết chồng tôi đông khách nên được 20 triệu. Tôi định lấy số tiền của mình để cho bố mẹ chồng 5 triệu và bố mẹ đẻ 2 triệu, 1 triệu tôi để tiêu mừng tuổi.
Nhưng chồng tôi đã đi mua 1 túi quà 400 ngàn mừng tết bố mẹ vợ và đòi tôi đưa cho bố mẹ chồng 6 triệu. Còn số tiền anh ta làm được tôi cũng không biết là anh ta mang về gửi hay cho bố mẹ nữa. Anh ta đưa hết cho bố mẹ không để 1 đồng nào trong người và nói với tôi là “tết này em mừng tuổi nhé”.
Tôi cảm thấy anh chẳng coi bố mẹ vợ là gì hay sao vậy. Hết tết tôi mới nói thì tôi chỉ được nghe chốt 1 câu rằng “Gia đình mình chưa phải là đại gia con à, nó ở thành phố mấy năm nên còn theo người thành phố rồi đấy, chứ ở quê người ta chỉ quà tết 100-200 cho nhà vợ thôi”. Tôi cảm thấy sững sờ về câu nói này. Sau đó tôi nghĩ không chấp nhận được và tôi quyết định nói với chồng về tất cả mọi chuyện. Tôi muốn có sự công bằng giữa tôi và chồng và giữa cách đối xử với 2 bên gia đình. Nhưng anh ta không chấp nhận. Và tôi đã quyết định bỏ về nhà đẻ ở.
Cũng trong khoảng thời gian đó tôi đã có thai mà không hay biết. Tôi đã nghén nhưng lại không biết và tưởng mình bị đau dạ dày. Một tháng tôi nằm bệt giường không ăn uống được cũng không dậy đi làm được. Thế mà chồng tôi thuê quầy cách có 1 nhà mà biết tôi như vậy không một chút hỏi thăm gì cả, mặc kệ tôi sống chết thế nào. Khi tôi biết tôi có bầu là lúc tôi đã được 7 tuần 6 ngày rùi. Tôi đã báo cho chồng tôi biết nhưng anh ta không phản ứng gì. Và còn nói với bác hàng xóm là: “chắc gì con của cháu, nó đi làm gặp mấy thằng Hàn đứng cách nhau mấy mét còn có con được mà”.
Sau đó tôi lại được nghe qua một người nói rằng mẹ chồng tôi nói với chị ruột của mẹ chồng là “Chắc gì nó đã có con. Nhỡ đâu nó lại nói thế để quay về”. Tôi đã bỏ qua câu nói đó vì nghĩ cho đứa con, nên ngày 3 tháng 5 anh ta sang nhà xin phép mẹ tôi và hứa sẽ sửa đổi để đưa tôi về. Tôi đã chấp nhận quay về tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn.
Nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy. Tiền thì quyết định là hai vợ chồng giữ không mang về nữa nhưng tháng lương tiếp theo khi tôi quay về sáng nhận được tin nhắn thì chiều chồng tôi đèo tôi đi rút hết tiền để mua tủ lạnh luôn. Các bạn nhất là các bạn đàn ông có bao giờ tính toán tiền ăn khi vợ mang bầu không?, vậy mà chồng tôi thì có.
Đã thế từ khi tôi về anh ta giữ tiền nhưng không nói rõ tiền anh làm mà chỉ rõ ràng tiền lương của tôi. Những ngày tôi đi làm, ở nhà anh có rất nhiều khách cắt tóc nam nữ vậy mà nói với tôi là không có khách. không những thế anh bắt đầu nói dối để đi chơi với người anh họ chưa vợ đến đêm hôm thì 12g, 1g sớm nhất là 11 rưỡi. Thời gian đó tôi vẫn bị ốm nghén hôm đi làm hôm không. Thế mà anh ta không hề quan tâm đến tôi xem tôi ăn uống thế nào mà chỉ lo đi chơi thôi.
Tôi không thể chấp nhận được khi quá nhiều lần như vậy. Tôi đã về nhà và nói với bố mẹ chồng, nhưng bố mẹ thì bênh cho con trai của mình. Hôm sau tôi muốn về trên nhà, chồng tôi định không mang xe của 2 đứa lên mà đòi mượn xe của mẹ lên. Tôi mới nói là xe của mình không đi anh muốn mượn của mẹ đi làm gì. Thì bố chồng tôi nói: “Tao cũng chỉ tốt cho chúng mày thôi. Đi xe mày ra ngoài với đầu óc thế này mình đi đúng người ta vẫn đâm vào mình đấy”. Tôi mới nói “Xe nào mà chả giống nhau ạ. Miễn gì mà xe của bọn con lại bị đâm. Đã bị đâm thì xe nào chả bị” thế là mẹ chồng tôi nói: “Ai bảo xe của chúng mày, tiền của tao bỏ ra mua đấy, mày muốn lên thì mày đi xe bus lên còn thằng H ở nhà”. Tôi đã gọi điện cho bố tôi và quyết định lên bằng xe bus khi bụng mang dạ chửa. Nhưng cuối cùng thì chồng tôi lại đèo tôi lên. Lên đến nơi tôi không nói câu nào. Sáng hôm sau tôi phải đi làm tôi bảo chồng dậy đèo tôi đi ra chỗ xe đưa đón công nhân đi làm và đưa tôi đi ăn sáng luôn. Nhưng chồng tôi nói 1 câu rằng “Bảo chị đèo đi. Không có khách thì làm gì có tiền để ăn sáng”. Và ngày hôm đó tôi đã phải nghỉ làm. Đến chiều anh ta đi chơi đến 7g tối mới mang thức ăn về vứt vào bếp bảo tôi nấu. Lời qua tiếng lại anh nói tôi 1 câu: “Ngoan ngoãn nghe tao thì tao còn nuôi, chứ mất dạy thì dừng có mơ”.
Tôi nghe xong tôi cảm thấy bị xúc phạm khi mà tôi vẫn đang đi làm chứ không phải tôi ăn bám. Tôi quyết định về nhà đẻ ở. Được hơn 20 ngày rồi nhưng không 1 câu hỏi thăm vợ và con mình như thế nào. Tôi phải đi bộ gần cây số để đến bến còn chồng tôi thì đi xe đi chơi qua đêm suốt sáng, mà không quan tâm vợ mình không có xe phải vác cái bụng bầu đi bộ đi làm. Và bây giờ thì đưa cả chị gái lên quầy làm cùng mà lúc nào cũng nói là không có khách.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra tôi lại nhớ lại những ngày mang bầu, chồng đưa tôi về nhà chơi, mẹ chồng tôi nói với tôi rất nhiều câu mà bây giờ tôi cảm thấy ghê sợ : “Con à! Người ta nói mấy tháng đầu không nên bồi dưỡng nhiều đâu để đến tháng 6, 7 bồi dưỡng là được rồi”, “Người ta nói uống nước dừa không mọc được tóc nên từ giờ đừng uống nữa”, “Con thử tính xem tháng này con ăn có khi còn hơn 4 triệu đấy”. Thật ghê sợ!
Đó là câu chuyện của tôi. Các bạn nghĩ sao?
duyenhoa.91… gửi cfs về medonthan
Bình luận bị đóng