Chào các mẹ, mình viết vài dòng lên đây để chia sẻ tâm trạng mình lúc này mong các mẹ cho mình lời khuyên và lối thoát cho mẹ con mình. Mình 25 tuổi và hiện đang mang bầu em bé thứ 2 được 7 tháng. Mình và chồng mình quen nhau được hơn 5 năm khi chúng mình du học và làm việc tại nước ngoài.
>>Bài liên quan:
- Vì đi quá giới hạn nên tôi chọn sai chồng
- Tưởng lấy chồng ngoan biết làm ăn nhưng sự thật không ngờ
- Đàn bà bỏ chồng
Thời gian ở nước ngoài sinh sống chúng mình cùng nhau vượt qua bao khó khăn khổ sở, cuộc sống vợ chồng thi thoảng có xích mích hiểu lầm nhưng rồi cũng qua. Chồng mình hơn mình 1 tuổi thôi nhưng anh sinh trưởng trong gia đình khó khăn phải bươn chải từ bé nên khá gia trưởng, kĩ tính. Còn mình thì được sống trong môi trường đủ điều kiện hơn bố mẹ thoải mái hơn nên tư tưởng và cách sống mình cũng vậy không chấp nhặt, không để ý, và cũng làm đủ thứ để chiều lòng chồng. Có một thời gian vợ chồng mình chia tay ( lúc đó chưa lấy nhau ) nhưng dường như nó là duyên số nên đi đâu làm gì rồi cũng quay về với nhau.
Từ lúc đó mình xác định sẽ cùng anh sống một cuộc sống vợ chồng nên bảo lãnh cho anh ở lại ( mình có quốc tịch nước ngoài) và sinh con mà ko toan tính và đòi hỏi anh 1 điều gì. Mình sinh đứa thứ nhất được hơn 2 tháng vì chỉ có 2 vợ chồng tự chăm nhau mà mình từ trước đến giờ không co kinh nghiệm J và ko 1 ai giúp đỡ nen con mình hơi còi so với bé khác, mình thì mệt mỏi vô cùng vừa cơm nước cho chồng vưa chăm con giặt giũ dọn nhà…nên mới quyết định gửi con về Việt nam cho ông bà nội nuôi dưỡng dùm. mình qua lại nước ngoài được vài thang thì chủ động co bầu bé thứ 2 vì muốn tranh thủ sinh 2 năm 2 bé, có vất vả chút nhưng sau này con lớn đi học thì mình nhàn hơn, chuyên tam lo đi làm kiếm tiền. Có lẽ cuộc đời không cho ai cai gì hoàn thiện, lúc mình mang bầu 4 tháng luật sư muốn mình mang con thứ nhất qua để làm giấy tờ cho anh. Minh không ngại vất vả ngược xuôi về Việt Nam đưa con qua 10 ngày rồi lại về. Các mẹ có thể hình dung việc ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ với một đúa trẻ con 11 tháng trong khi minh đang có bầu 4 tháng nó mệt mỏi như nào, đến nỗi khi mang con về đến Sài gòn mình ngất tại sân bay nhưng cả nhà chồng đến chồng 1 câu thăm hỏi em/ con có mệt không. Mình tủi than lắm nhưng cũng ko để bụng. Lúc anh được giấy tờ xong 2 vợ chồng về Việt Nam, đây mới là lúc vợ chồng mình xảy ra mâu thuẫn đỉnh điểm. Anh về Việt Nam nói bố mẹ anh chưa từng thấy người phụ nữ nào tồi tệ như mình trong khi minh ko trai gái, vô lễ Láo hỗn với bất kì ai, thậm chí mình sống mình được rất nhiều người quý mến vì khá tình cảm và thoải mái.
Xa nhà lâu như vậy về Việt Nam là ở nhà chồng nên thi thoảng muốn về nhà mẹ đẻ chơi ( 2 gia đình cách nhau 1 tiếng lái xe). Mình muốn cho con mình đi cùng thì ông bà nội và chồng mình ko cho. Rủ chồng chồng ko đi, về 1 mình thì lúc lên cả nhà chồng lại tìm cách gây sự. Minh thật sự buồn chán, chẳng nhẽ con gái xa gia đình lâu giờ muốn về thăm bố mẹ vài ngày là sai? Rồi những lúc mình không ở nhà chồng mình tìm đủ mọi cách nói xấu minh với cả gia đình chồng để bố mẹ chồng có cái nhìn ác cảm về mình. Tóm lại đến giờ phút này khi mọi thứ đi quá xa cả gia đình minh mới ngẫm lại chồng mình về được Việt Namrồi ( anh ở trái phép 7 năm bên nước ngoài ko thể về được) thì dở trò sinh bệnh, muốn buông bỏ mình nên dù mình và gia đình mình có vun vào đi như thế nào nữa rồi mình cũng chỉ khổ cả đời vì anh muốn mình từ bỏ nước ngoài về vn sống với gia đình anh. Ở nhà anh ko có công to việc lớn gì nhưng cứ 6.30 mình phải dậy lo việc nhà chăm con và 1 ngày kết thúc vào lúc 10h đêm.
Đang có bầu lam việc mệt mỏi nhưng một câu chồng không động viên, giúp đỡ mà ngược lại soi mình từng tí một. Ở nhà chồng ngay đường quốc lộ ngoài là xe công chạy hàng ngày 2 bên ít hàng xóm nên cả ngày minh chỉ quanh quẩn ở nhà không bạn bè không họ hàng không 1 người để nói chuyện tâm sự. Chồng mình thi cả ngày cái gì cũng bố mẹ anh em, thậm chí tối còn không vào phòng ngủ với vợ nên mình cang ngày càng u uất, trầm cảm. Đến khi mang bầu được 7 tháng mình phải qua nước ngoài sinh để làm giấy tờ khai sinh cho con nhưng chồng minh nhất định không đi cùng mình, để 2 mẹ con tự thân vận động. Đến lúc này bản than mình và bố mẹ mình đều quá chán và buồn mệt mỏi. Mình hy sinh cho anh rất nhiều nhưng đổi lại đến ngày hôm nay nhận được là câu nói” chưa thấy người phụ nữ nào tồi tệ như em”, ” anh bất hạnh mới lấy em”, ” em không xứng đáng làm mẹ con ” và ” 2 mẹ con tự qua kia sinh, thích làm gì thì làm “. Thực sự mình không ngờ đời mình có ngày hôm nay, khổ cả bố mẹ, con cái. Mình rất shock và đau lòng các mẹ a.
cfs medontan