Những người như chúng tôi (Những bà mẹ đơn thân) không phải cá biệt, có chăng chỉ là cái nhìn còn định kiến của xã hội, cái suy nghĩ ích kỉ chì chiết của con người mà thôi!
>>> NHỮNG NẺO ĐƯỜNG GIAN NAN CỦA MẸ ĐƠN THÂN
Được sinh ra, buộc họ phải sống. Có ai muốn sống mà không trọn vẹn đủ đầy? Có ai vươn tới hạnh phúc mà muốn thiếu đi một nửa của hạnh phúc? Chỉ là chúng tôi chưa gặp một phần may mắn trong cuộc sống của mình mà thôi.
Tôi còn nhớ như in. Ngày đầu tiên tôi biết mình làm mẹ. Tuổi 21 nhiều ước mơ, hoài bão lắm. Cảm xúc duy nhất 1 điều “hoang mang”. Lúc đó tôi thấy mình thật tệ, thật xấu xa, mọi thứ càng tệ hơn khi người ta, gia đình họ, rời bỏ tôi. Cuộc đấu tranh giữa “nuôi con hay bỏ con”, đấu tranh giữa “con ngoan và đứa vứt đi” cấu xé tôi, lấy đi của tôi rất nhiều, rất rất nhiều nước mắt. Chuỗi ngày đó thật sự đen tối nhất cuộc đời tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ. Ngày đầu tiên con gái tôi chào đời. Được ôm con vào lòng nựng nịu, yêu chiều. Được cho con bú những giọt sữa đầu tiên, hôn cái miệng xinh xắn bé xíu xiu… cảm giác được làm mẹ, thật quá đỗi hạnh phúc. Đau cũng không dám kêu, không dám khóc, mệt nhưng không dám thiếp đi.. chỉ sợ ngủ đi rồi mẹ tôi đưa bé đi cho mất. Những ngày nằm chờ được xuất viện, nước mắt chỉ chực trào ra, nhưng miệng vẫn luôn phải cười khi thấy người ta được người đàn ông của họ chăm sóc từng tí, từng tí một. Con của họ được bàn tay ba ẵm bồng nựng yêu vào má. Tôi sợ mẹ tôi đau lòng!
Ngày đó, tôi nghĩ họ thật hạnh phúc!
Hai năm trôi qua, nhanh hơn những gì tôi nghĩ. Hai năm, thiếu vắng một lời hỏi thăm, một cái nhìn mặt gọi là. Tuy có “khó sống” hơn một xíu nhưng cuộc đời dạy tôi cách để mình mạnh mẽ lên, cố gắng để bước lên. Dạy tôi cách nắm và buông. Cách bằng lòng với những thứ tôi có. Tôi nghiệm ra một điều rằng cuộc sống không lấy đi của ai tất cả, được và mất, sướng hay khổ đều do trong suy nghĩ mà ra, có đủ nghị lực, đủ niềm tin, đủ bản lĩnh để sống tốt hay không mà thôi. Kiếp người ai cũng có quyền phạm sai lầm, sai lầm để nhận ra lỗi lầm, sửa sai và sống tốt hơn ngày quá khứ. Đừng buông bỏ cuộc đời này không điều kiện. Hãy đối diện nó, chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra để trưởng thành, chín chắn. Cuộc đời sẽ nở hoa với những người như thế!
Ngày hôm nay, thứ tôi có được sau những mất mát đau thương của chuỗi ngày đen tối ấy là một thiên thần đáng yêu xinh đẹp luôn bên tôi. Gọi “Mẹ Chang ơi” mỗi sáng thức dậy, “ Chúc mẹ Chang… nhon” mỗi tối trên giường, ôm hôn mẹ thắm thiết mỗi khi con vui sướng. Chỉ thế thôi, tôi đã thấy đủ.
Bây giờ! Tôi thấy mình cũng hạnh phúc như họ!
>>> CHỈ CẦN ĐƯỢC THẤY CON KHÔN LỚN, KHOẺ,NGOAN LÀ MUỘN PHIỀN SẼ TRÔI ĐI HẾT
Tôi! Xem thường những kẻ mỉa mai con người như chúng tôi. Đối với tôi, họ không đáng phải bận tâm thêm nữa. Liệu rằng họ có sống được như thế? Có tốt đẹp hơn chúng tôi không? Hay chỉ là cái mác treo trên người cho đúng chữ NGOAN mà ai cũng dễ dàng nhìn thấy? Để sau những hình ảnh tốt đẹp đó là nỗi dằn vặt lỗi lầm không thể sửa? Cuộc sống của họ đủ đầy trọn vẹn, không như chúng tôi bây giờ, một con người sống cho 2 thân phận: Làm Ba, làm mẹ!
newlife.5ting@