Bài dự thi 8/3 : Single mom Tại sao không ?
Tôi – một cô gái 27 tuổi chưa được làm mẹ, nhưng có lẽ “single mom” sẽ là con đường mà tôi lựa chọn cho cuộc đời mình. Ở tuổi này chưa phải là già nhưng đủ chín chắn để chọn lựa hướng đi cho mình và chịu trách nhiệm với quyết định ấy.
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình căn bản, được giáo dục tử tế ở một mảnh đất vẫn còn mang nặng những hủ tục phong kiến. Vậy nên, con đường tôi đi quá gian nan. Tôi biết mình sẽ phải đối mặt với những gì khi muốn làm mẹ đơn thân. Rồi con tôi sẽ thiệt thòi ra sao, và cả tôi sẽ trả lời những câu hỏi ngây ngô của con trẻ như thế nào khi con bập bẹ biết nói??? Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau. Có thể bạn vì yêu lầm người và lầm lỡ nên có con. Cũng có thể bạn đổ vỡ từ một cuộc hôn nhân không hạnh phúc nên phải chấp nhận làm single mom. Còn tôi, tôi muốn làm mẹ đơn thân là vì bản thân tôi, vì cái thiên chức làm mẹ mà ông trời đã ban cho mỗi người phụ nữ và tôi khao khát điều ấy. Từ nhỏ có lần tôi đã hỏi đùa mẹ rằng nếu sau này tôi không lấy chồng thì tôi sẽ xin một đứa con, mẹ có đồng ý ko?! Đó chỉ là những lời nói vu vơ của tuổi mới lớn. Nào ngờ giờ nó gắn với tôi như đó là định mệnh. Tôi muốn mình phải suy nghĩ thật kĩ với ý định đó bởi nó ko hề đơn giản. Tôi không muốn mình vội vàng để rồi sau này sẽ hối hận. Tôi muốn con tôi chào đời với tất cả tình yêu bao la mà tôi dành cho con. Con là con tôi và là lựa chọn của tôi chứ ko phải ngoài ý muốn hay vì lỡ dại một thời. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc vì sao tôi không cưới chồng rồi sinh con theo quy luật tự nhiên để xã hội công nhận, để người đời ko dèm pha, để con tôi hạnh phúc vẹn tròn?! Vâng! Tôi đã từng ước mơ một gia đình nhỏ, một tổ ấm cho riêng mình.
Tự tay tôi sẽ chăm lo cho gia đình ấy, vun vén xây đắp nó để nó được hoàn mĩ. Tôi tin, đã tin rằng mình làm được và sẽ làm tốt. Nhưng rồi một ngày, tôi nhập viện với khối u khá lớn ở buồng trứng. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, liệu mổ xong tôi có thể làm mẹ như bao người. Cái suy nghĩ non nớt của đứa trẻ mới học năm đầu ko hề bồng bột. Nhưng rồi mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Gia đình tôi quyết dấu kín chuyện này để sau này tôi lấy chồng dễ dàng. Và tôi cũng vui vẻ trở lại, đặt niềm tin vào cuộc sống.
Bốn tháng sau, tôi lại phải nhập viện lần nữa vì phát hiện u lạc nội mạc tử cung. Lúc đó tôi hết niềm tin và bắt đầu lo lắng cho tương lai. Sau ca phẫu thuật lần hai ấy người tôi trở nên yếu hẵn so với trước đây. Và dần tôi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ. Nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ một điều rằng liệu sau này có người đàn ông nào đủ bao dung, đủ rộng lượng để đánh đổi với cuộc đời và cưới tôi?! Thực sự là tôi ko tin lắm bởi xã hội này quá thực dụng và cả những người đàn ông xung quanh tôi quá ích kỉ. Tôi mất hẳn niềm tin vào đàn ông vì những người xung quanh tôi. Dù
thế tôi vẫn tin một điều rằng sẽ có ngày tôi được làm mẹ, sẽ có ngày tôi hiểu được cảm giác mang nặng đẻ đau, sẽ có ngày tôi cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng đến thế nào. Tôi tin nhưng liệu người đến với tôi có yêu tôi đủ chín để có lòng tin ấy?! Cũng từ đó tôi có ý nghĩ sẽ làm mẹ đơn thân. Nghĩ là một việc, thực hiện nó còn vô vàn khó khăn hơn khi mà tôi biết xin con từ ai bây giờ?! Hai năm trước tôi cũng đã có một mối tình nhưng không thành. Anh đến mang cho tôi biết bao niềm tin, hy vọng.
Tôi đã mơ đến một gia đình nhỏ, đã mơ đến những ngày hạnh phúc có vợ có chồng và có cả tiếng cười trẻ thơ. Nào ngờ, ông trời thật khéo trêu ngươi. Chuyện tình yêu của chúng tôi đành kết thúc mặc dù cả hai vẫn rất yêu nhau. Tôi hiểu lựa chọn đó của anh và càng thương anh hơn. Năm nay tôi đã 27 – ko già, nhưng ko phải trẻ để tìm một tình yêu nữa đủ mặn đủ sâu và bất chấp tất cả vì nhau. Nếu bây giờ có tìm hiểu và kết hôn sẽ chỉ là hợp gia cảnh, công việc ổn định, thấy đủ ở điều kiện đủ, (tất nhiên sẽ thiếu điều kiện cần) rồi cưới chứ ko có nhiều thời gian để hiểu và yêu. Tôi ko muốn mình hời hợt với cuộc sống của chính mình để rồi sau này phải hối hận. Tôi phải có trách nhiệm với cuộc sống của tôi. Rồi cái ý nghĩ “single mom” lại hiện lên trong tôi. Tôi nghĩ đến anh, tôi muốn tình yêu của chúng tôi tồn tại mãi mãi bởi nó đẹp ở sự chân thành, nó đẹp bởi sự hy sinh cho nhau. Tôi muốn dành cái quý giá nhất mà tôi có cho anh chỉ đổi lấy đứa con cho tôi.
Tôi ko phải là kẻ thứ ba, ko muốn phá hoại hạnh phúc hiện tại mà anh đang có, tôi cũng ko có ý định níu kéo hay làm anh đau khổ. Tôi chỉ muốn nhờ anh giúp tôi thực hiện thiên chức thiêng liêng của một người phụ nữ. Trước khi đến với anh, dành cho anh, tôi muốn tôi phải thật chín chắn, phải suy nghĩ thật kĩ. Có lần tôi nói ý định này với anh, và rồi anh bảo xin ai cũng được, nhưng ko phải anh, bởi anh ko muốn con
mình ko có cha bên cạnh. Anh ko muốn tôi khổ, con tôi thiệt thòi rồi hai mẹ con tôi sẽ thiếu thốn đủ bề. Tôi hiểu tất cả những gì anh đang nghĩ và tôi cũng đoán được phản ứng đó của anh. Thực lòng thì tôi sợ quan hệ với một người mà tôi ko có tình cảm, một người ko hiểu tôi, và hơn hết, tôi ko phải kẻ lăng loàng để ngủ với người này người kia mong kiếm con. Và… tôi sợ lần đầu của tôi với một người hoàn toàn xa lạ…
Hai năm qua đi, biết bao nhiêu biến cố đã xảy ra. Tôi rời khỏi mảnh đất phong kiến ấy chỉ để mong việc xin con sẽ dễ dàng hơn. Gần hai năm nay tôi cố thuyết phục gia đình. Cũng bằng ấy thời gian tôi tự mình hỏi mình rằng liệu tôi có đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn?!
Liệu đó có thực sự là điều mà tôi mong muốn?! Liệu điều tôi muốn có ích kỉ quá không?! Phải chăng tôi đã quá tự ti?! Và cũng ngần ấy thời gian tôi chờ đợi một người nữa yêu tôi thật lòng như anh. Làm mẹ đơn thân có nghĩa là tôi phải từ bỏ mọi thứ. Sẽ chẳng bao giờ được khoác lên mình chiếc váy cưới tinh khiết, chẳng bao giờ được làm người phụ nữ đẹp nhất trong ngày trọng đại của chính mình. Phải từ bỏ lòng tự ái và cái tôi cao ngút trời. Phải đối diện với sự cô đơn và cám dỗ của cuộc đời. Phải bản lĩnh hơn, mạnh mẽ hơn và hơn hết phải kiếm tiền (những đồng tiền chân chính) giỏi hơn. Và… phải gánh tất cả những gì mà ông trời “ban cho tôi” – một mình. Giờ tôi không đợi được nữa. Càng lớn tuổi cơ hội làm mẹ của tôi sẽ bị giảm xuống. Tôi đủ kiêng nhẫn để chờ đợi hạnh phúc dành cho mình nhưng là đến lúc nào?! Quá mung lung, quá mơ hồ.
Giờ đây tôi đã sẵn sàng cho việc làm mẹ, gia đình tuy chưa hoàn toàn đồng ý nhưng cũng đã phần nào hiểu cho tôi. Rồi tôi sẽ được làm mẹ. Rồi tôi sẽ nuôi dạy con tôi nên người. Tôi đủ tự tin rằng mình sẽ vượt qua được tất cả. Đó là cái mà tôi gọi là hạnh phúc. Và tôi đang chờ cái hạnh phúc của riêng tôi ấy. Tôi cần lắm lời động viên chia sẽ ở những người mẹ đơn đơn thân. Dù hoàn cảnh đưa đẩy để đến con đường này của mỗi người có khác nhau, nhưng chúng ta là những người mẹ tuyệt vời.
Chúng ta có quyền được tôn trọng, được tự hào về điều ấy. Tôi – tương lai sẽ là một “single mom” xin được gọi chúng ta là những bà mẹ dũng cảm.
Tác giả : YL
@Medonthan