Ngày đi lấy chồng, mẹ bảo em nhập gia tùy tục, kính trên nhường dưới. Cha mẹ chồng có đúng sai gì cũng là cha mẹ mình. Vợ chồng phải tôn trọng yêu thương nhau.Nếu như con cố gắng hết mình mà hạnh phúc con không có, thì hãy về đây với mẹ.
Mẹ không cần cái sĩ diện của mẹ, mẹ không cần cái thể diện của gia đình mà bắt con gái mẹ phải sống cuộc sống cam chịu nước mắt chan cơm. Mẹ có quyền sinh con ra nhưng mẹ không có quyền bắt con sống theo ý của me. Cuộc sống còn dài tương lai còn dài con đừng vì nghĩa vụ đừng vi trách nhiệm mà bắt mình phải sống một cuộc sống không có tình yêu thương không có hạnh phúc
Mọi người ạ! Khi em đi lấy chông mẹ dặn em như vậy đấy. Rồi khi mang thai một tháng cùng cực, uất ức sống cuộc sống bị hắt hủi, em đứng bên thành giếng gọi điện cho mẹ lần cuối trước khi gieo mình. Lúc đó mẹ đang đi chợ, em nói mẹ nếu mẹ hay tin con không còn sống nữa mẹ đừng buồn, những gì cố gắng con đã cố gắng, con xin lỗi mẹ. Lúc đó mẹ em khóc bù lu bù loa lên. mẹ xin con, có chuyện chi từ từ nói.
Em nói với mẹ “con đã quyết rồi con xin lỗi mẹ.con không muốn vì con mà cha mẹ phải mất thể diện. Con chào mẹ”. Mẹ em kêu trời kêu đất “mẹ xin con, khổ quá thì về với me, mẹ không cần cái thể diện vớ vẩn đó” Mẹ em lúc đó hoảng nên mẹ nói kiên quyết cho em nghĩ lại. Em tắt máy, bình tĩnh nghĩ lại những lời mẹ nói.. rồi em quyết định về với mẹ
Nhờ tình yêu thương vô bờ của mẹ mà em mới sống được đến hôm nay đó các mom àh. Không ai thương mình bằng mẹ.. Em biết có nhiều mom hoàn cảnh khổ cực nhưng hãy mạnh mẽ cố gắng lên các mom nhé. Cuộc đời không lấy đi tất cả mọi thứ của ai đâu ạ.
cfsmedonthan!