Bài dự thi dành cho 8/3
Medonthan.net–Hạnh phúc của một người mẹ
Chào con gái của mẹ,
Thời gian thấm thoắt nhanh thật đấy. Mới ngày nào mà giờ đây con đã 18 tháng, biết đi biết chạy, bi bô gọi mẹ, hỏi chuyện mẹ đủ thứ. Mẹ chợt nhận ra rằng khi con lớn lên thì cũng là lúc mẹ già đi. Khi ấy mọi ký ức của mẹ sẽ dần bị lãng quên và cách tốt nhất cho mẹ là ghi chép lại như 1 nhật ký để dành cho con, để con hiểu những gì mẹ đã trải qua khi có con cho đến khi con trưởng thành. Và hơn hết là 1 thứ có thể dùng để “dạy con” thành người, biết quý trọng những gì con có hôm nay.
Từ khi biết có con có lẽ thời gian mẹ nhớ nhất là những ngày mẹ sắp sanh con. Khoảng thời gian sắp sanh con là khoảng thời gian mẹ lao động hăng say với đống đồ handmade mà dì Trang nhận hộ và của các dì đặt mẹ làm để kiếm thêm thu nhập sanh con. Nói đến đây thì mẹ phải cám ơn dì Duy đã dạy mẹ cái nghề và dì Trang đã ủng hộ và giúp đỡ mẹ phát triển nghề đó. Mai mốt con lớn mẹ sẽ kể con nghe. Gần đến ngày mẹ sanh con mẹ vẫn ráng xoa bụng năn nỉ xcon ơi đợi mẹ làm xong bộ đầm rồi hãy ra nhé. Mặc dù khi đó mẹ mở gần 3 phân và bác sĩ đã bắt nhập viện. Chắc là con thương mẹ lắm nên mở đến 3 phân mấy ngày luôn mà không đau bụng gì cả. Ngày mẹ làm xong bộ đầm thì cũng là ngày mẹ nhập viện. Buổi sáng mẹ đi khám thai bình thường, đo tim và cơn gò thì mẹ đc cái lệnh nhập viện lần nữa vì tim con đạp yếu lắm. Vẫn bình tĩnh, từ từ về tắm rửa, soạn đồ rồi đi. Lúc đi cô Kiều đưa mẹ đi, lên bệnh viện ngồi đợi nhận phòng sau đó mẹ bảo cô Kiều về vì chiều cô Kiều có người nhà vào thăm. Nhận phòng xong, làm hồ sơ nhập viện xong lại tiếp tục đo tim và cơn gò. Mẹ vẫn bình tĩnh cho đến khi bác sĩ hỏi:
“- Tim thai yếu lăm, em ăn gì chưa?
– Dạ em ăn rồi
– Rớt tim thai rồi, mổ băt thai gấp, người nhà em
đâu?
– Dạ em không có người nhà”
Lúc này mẹ bắt đầu khóc rối rít, hoảng loạn, gọi điện kháp nơi, nhưng mẹ may mắn là khi gọi cho mẹ Ngọc thì mẹ Ngọc nhờ mẹ Hường vào bệnh viện và sau đó thì sao đó mẹ cũng không biết tại sao mẹ được đề nghị ký vào 1 tờ giấy mà mẹ cũng chẳng kịp đọc xem nó là gì. Thế là vào phòng mổ, lạnh tanh và đến 16h20 ngày 09/09/2013 con khóc 1 tiếng chào đời nhưng con bé tẹo có 2kg3 thôi. mẹ lại khóc.
Về phòng hậu phẫu đêm đó mẹ không ngủ được 1 chút nào, phần vì đau, phần vì không biết con mình ra sao? Ai ẵm lúc ra khỏi phòng, rồi sữa sải cho con thì sao?? Đẻ mà, đau lắm con ạ, nhưng vì nghe nhiều người nói lạm dụng thuốc giảm đau, kháng sinh nhiều sẽ bị mất sữa….Thế là ráng cắn răng chịu đau không xin thuốc giảm đau. Sáng hôm sau mẹ mừng lắm vì sẽ được chuyển về phòng hậu sản và sẽ được gặp con gái của mẹ. Hix nhưng mà về phòng thì mọi người nói con bé quá phải nằm lồng ấp.
Rồi mẹ hì hục bám giường tập đi ngay sau khi rút ống thông tiểu….ui chu cha là đau. Sau 2 ngày nằm lồng ấp thì mẹ Ngọc và dì Điệp xin con về để mẹ cho bú. Ui cái lần gặp con lần đầu đó, con xấu lắm, vừa đen vừa đỏ, mắt bụp bụp mở không lên, miệng rộng, mũi bự oành…..Nói chung là xấu đến nỗi mẹ không biết bác sĩ có đưa nhầm con cho mẹ không nữa…..Cơ mà xấu mà vẫn yêu lắm. Rồi lần đầu tiên gọi con xưng mẹ, hạnh phúc lắm. Rồi cho con bú, lóng nga lóng ngóng không biết làm sao phải hỏi xem làm thế nào để con ti được. May mắn là mẹ có sữa và con thì lại háu ăn (trộm vía) nên con ti được liền trong lần đầu tiên.
5 ngày nằm viện mẹ con mình được về, hôm đó là thứ 6. Mẹ về lại mái ấm nhà cô Liễu và quyết định sẽ ẵm
con về ngoại chứ không tự nuôi đến khi con 4 tháng như dự tính ban đầu. Nói là làm, thứ 7 vẫn đau lắm và chịu tác dụng phụ của thuốc tê nhưng mẹ vẫn dọn đồ để chủ nhật lên đường. 5h sáng chủ nhật mẹ ẵm con xách đồ từ SG về quê 1 mình. Cũng may trời thương mà mẹ con mình đi gần 300km mà vẫn bình an.
Giờ ngồi nghĩ lại thời gian đi sanh con, mẹ thấy mình vĩ đại quá =)) chịu đau giỏi thật chứ giờ ai đụng tí là la làng rồi.
Đau lắm nhưng mà cũng hạnh phúc lắm. Ngày đi sanh con mẹ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ các mẹ đơn thân khác không chỉ ở Sài Gòn mà còn ở khắp các miền Bắc, Trung, Nam còn có ở nước ngoài nữa chứ. Hạnh phúc lắm.
Mẹ trở về sống với bà ngoại suốt 6 tháng đầu sau sanh. Mẹ vẫn miệt mài với hàng len handmade. Mẹ đã bắt đầu lao động 1 ngày sau khi trở về quê để kiếm tiền mua tã cho con, kiếm tiền phụ với bà ngoại lo ăn uống, và còn để dành phòng khi ốm đau nữa. 6 tháng trôi qua mẹ lại quay lại Sài Gòn bon chen với người. Mẹ may mắn khi được má Quyên của con nhận về làm. Má cũng là sm nên phần nào hiểu được sự vất vả của 1 người mẹ không có chồng bên cạnh. Mẹ mang ơn má con ah. Mẹ cố gắng đi làm lo cho con, lo cho cuộc sống của mẹ con bà cháu chúng ta. Cố gắng lo cho con được đủ đầy. Mẹ còn nhớ mẹ để con nằm chiếu ngủ con bị đau người không ngủ đc. Thương lắm rồi mẹ cũng thắt lưng mua được 1 tấm nệm nhỏ. Ngày đưa nệm về nhà thấy con mừng rỡ lăn lộn trên tấm nêm mà mẹ rớt nước mắt.

Giờ đây khi cuộc sống mẹ con ta đã khác nhưng quãng thời gian đau khổ nhất cũng đã làm mẹ con ta vững chãi hơn.
Rồi dần dần khó khăn cũng qua theo thời gian. Và thôi nôi con cũng là lần đầu tiên con được nhìn thấy bà nội. Và cũng từ đó cuộc sống của mẹ cũng sắp sửa lật thêm 1 trang mới. Cuộc đời mẹ dù ai nói gì mẹ cũng đạp lên để sống nhưng mẹ vẫn muốn con có được 1 gia đình đủ đầy. Cuối cùng thì đến 25/01/2015 mẹ và ba của con đã chính thức về ở chung 1 nhà. Con có ba mẹ ông bà như những đứa trẻ khác dù có hơi muộn màng. Nhưng mẹ biết con hạnh phúc.
Thế đấy. Giờ đây khi cuộc sống mẹ con ta đã khác nhưng quãng thời gian đau khổ nhất cũng đã làm mẹ con ta vững chãi hơn. Mẹ hy vọng khi con lớn lên nhìn vào hình cưới của ba mẹ có con trong đó thì cũng đừng tự ti hay xấu hổ vì con đã từng có 1 bà mẹ là SINGLE MOM con nhé.
Yêu con!
Trần Ha Uyen( hauyen……@gmail.com)