Làm mẹ rồi, bất cứ quyết định nào của mình không chỉ cho mình mà cho cả con nữa. Mình sướng, con sướng. Mình khổ, con khổ. Có đôi khi mình mải vui sướng mà còn chả biết con khổ nữa. Cho nên nếu chọn lựa cái gì cũng hãy suy nghĩ kĩ. Bắt con mình thiệt thòi chỉ vì mình có gia đình mới ư? Làm gì có chuyện đó được.
–>“Yêu thương và phù hợp” là hai thứ không thể thiếu nếu mẹ đơn thân nào muốn bước tiếp.
Mình từng quen một người ít hơn 2 tuổi. Phải nói rằng người đó cực kì tốt, quen biết cũng nhiều năm nên cả 2 hiểu tính nhau. Bản thân người đó luôn được mọi người xung quanh quý mến. Hồi xưa thầy bói nói mình có số lấn át đàn ông, nên ai quen mình mà không chịu nổi tính khí thất thường của mình thì rất mau tan. Mà bạn đó chịu được mình vài năm là cũng ghê lắm rồi á.
Bố mẹ người đó nghỉ hưu rồi, nhưng là cựu cán bộ cũng gọi là có tý chức sắc. Bố nguyên giám đốc Sở, mẹ thì hiệu phó, tất nhiên gia đình thuộc hàng khá giả, mỗi người con đều có nhà riêng ở SG. Nói riêng về bạn ấy, kỹ sư xây dựng, có nhà riêng, lương lậu khá. Hồi đó giờ yêu nhau bạn này rất tận tâm tận lực với mẹ con mình và gia đình mình cũng quý bạn ấy. Bạn bè ai cũng vun vào, đùng 1 cái bạn ấy đòi cưới thế là mình đòi chia tay. Bạn ấy thuyết phục đủ kiểu những mình vẫn nói là không hợp.
Lý do thứ nhất là vì gia đình bạn ấy, nếu cưới nhất định phải sống chung với bố mẹ, đã sống chung với họ nhất định sẽ có chuyện này chuyện kia, chén bát còn có khi xô. Mình vốn khá khó tính và cầu toàn, sống chung thì dù có cố gắng cũng không tránh khỏi mâu thuẫn. Cứ cho là mình cố gắng đi, nhưng họ đã không thích mình, đã coi thường mình như thế (có nói với bạn mình là mình là SM nên dù đẹp hơn thì cũng vẫn không bằng con họ) thì mình chẳng có lý do gì mà đánh cược cả.

Lý do thứ 2 là con gái mình. Mình thì kiểu trời không sợ đất không sợ, mà cũng đủ khéo léo để không ai bắt nạt được, nhưng còn con mình thì sao? Ai đảm bảo là sẽ không có người móc mỉa, nói xấu, rồi làm tổn thương con bé khi sống chung với họ trong 1 mái nhà? Con bé lại là một đứa trẻ rất nhạy cảm và già dặn, suy nghĩ như người lớn.
Nếu nó chứng kiến mình phải gồng lên mà sống ở nhà đó thì nó cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Đành rằng bạn ấy yêu mình làm tất cả vì mình, nhưng yêu và lấy nhau là 2 chuyện hoàn toàn khác. Lấy nhau là sống với nhau mấy chục năm còn lại cơ mà. Con mình, nó phải được sống trong môi trường lành mạnh, tâm lý thoải mái vui vẻ.
Lý do thứ 3 lại cũng chuyện con cái. Nếu lấy thì nhất định phải sinh con, vì bạn ấy chưa lấy vợ lần nào mà. Sinh con rồi thì sao? Con mình đang học trường tư, học phí khá cao, tuy mình có thể lo được nhưng chỉ lo được 1 đứa thôi, 2 đứa thì không nổi. Còn bạn ấy làm lương tháng khá nhưng cũng chỉ đủ chi xài và cho con học trường công, trường tư thì hơi khó.
Lúc đó không lẽ 1 đứa học trường tư đứa học trường công? Còn bảo mình chuyển con mình qua trường công học á, làm gì có chuyện đó. Tự nhiên bắt con thiệt thòi chỉ vì mình có gia đình mới ư? Không nuôi nổi thì mình không sinh nữa chứ không để con thiệt thòi. Nói ra lại bảo thực dụng nhưng vấn đề tiền bạc cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lúc nghe chia tay ai cũng chửi mình khùng, bỏ qua 1 người quá tốt và quá yêu mình như vậy. Người đó chờ đợi mình mấy năm trời mới được mình chấp nhận yêu, chưa bao giờ ngừng đối tốt với mình. Nói chung là mình không chê điểm nào cả, chỉ có điều không hợp. Làm mẹ rồi, bất cứ quyết định nào của mình không chỉ cho mình mà cho cả con nữa. Mình sướng, con sướng. Mình khổ, con khổ. Có đôi khi mình mải vui sướng mà còn chả biết con khổ nữa. Cho nên nếu chọn lựa cái gì cũng hãy suy nghĩ kĩ.
Lúc mình 20 tuổi mình quyết định sai thì có thể làm lại. Lúc 30 tuổi thì làm sai cũng khó làm lại lắm rồi. Giờ mình đã ba mấy, gần 40 rồi, làm lại sao được nữa.

Nói vậy các mẹ cũng đừng quá bi quan! “Nước trong quá thì không có cá” các cụ dạy thế. Có thể đôi khi mình khó quá cho nên nhìn chỗ nào cũng thấy nguy hiểm, thấy không an toàn. Mình cũng không lo lắng lắm về tương lai hay việc lấy chồng lấy vợ. Mình không hề ghét đàn ông nhé, không mất lòng tin vào họ, cũng không nghi ngờ gì ở bản thân, chỉ là duyên đến tự ắt sẽ đến.
Con gái mình hỏi: “Khi nào mẹ có người yêu?” Mình bảo: “Khi nào mẹ gặp người phù hợp mẹ sẽ yêu. Hoặc có khi con có người yêu mẹ cũng sẽ có. Rồi mình đi chơi chung. Hehe.” Thỉnh thoảng mình cũng hay tưng tửng như thế nên đời cũng không nhàm chán. Mình là người cầu toàn và khó tính nhưng chỉ trong những chuyện quan trọng thôi. Bình thường cũng rất tùy hứng, vì nghiêm túc quá cũng khiến mình mệt mỏi. Các mẹ hãy thoải mái đi nhé. Tin vào tương lai.
Đến một ngày, bạch mã hoặc hắc mã hoàng tử sẽ đến. Nếu không thấy chàng cưỡi ngựa đến thì có lẽ chúng ta sẽ gặp chàng trong viện dưỡng lão, chàng sẽ đến trên xe lăn
Chúc các mẹ cuối tuần vui !!! Anna M.H