Bà nội của con gái tôi nhắn bác giúp việc, muốn gặp cháu. Hai năm nay, khi con trai của bà ấy không còn quan tâm đến con tôi, dừng mọi liên lạc, bà ấy cũng dừng lại tất cả mọi liên quan với chúng tôi.
->>> Mẹ đơn thân làm tất cả cũng chỉ vì hạnh phúc của con.
Con gái tôi, lúc đó mới 3 tuổi, vô cùng hụt hẫng và tổn thương vì bà nội không còn xuống chơi với nó nữa hay nó không còn thi thoảng rẽ lên nhà bà trong vài phút. Một đứa trẻ mới chỉ vài tuổi đã phải cảm nhận những điều không hay ho gì và nó rất buồn. Con hỏi tôi những câu mà tôi chỉ trực khóc òa vì thương con.
Rồi chúng tôi nguôi ngoai dần, thỏa hiệp dần với cuộc đời nhau, rằng sau này chúng tôi sẽ chắc không còn cái gọi là nhà nội, là bố trong tiềm thức nữa. Ít nhất là cố gắng không gợi lại đến điều này.
Sau một năm, ngày sinh nhật con tôi, bà ta gọi tôi, mong gặp cháu. Tôi hỏi, gặp với tư cách gì khi muốn thì bỏ, nhớ thì gọi. Con tôi không phải đồ chơi. Và bà ta đáp, như một người bà muốn chơi với cháu. Tôi cười khẩy, con tôi không cần cuộc gặp 1 năm 1 lần, không cần cuộc gặp để cho bà bớt áy náy, không cần cuộc gặp với một người không phải là bà nội mà chỉ là một bà người dưng nước lã và nhất là không cần một cuộc gặp khiến nó tổn thương thêm một lần nữa.

Bà ta im lặng, rồi bà ta nhắn cho giúp việc nhà tôi, bảo dắt cháu xuống nhà cho bà ta gặp mà không cho tôi biết. Tôi bảo thẳng, muốn gặp cháu thì gặp tôi và nói chuyện đàng hoàng, bà muốn gì, gia đình bà sẽ như thế nào, còn dắt lén lút, tôi sẽ báo công an về tội bắt cóc trẻ con. Khi con tôi cần một ng bà nội, bà ta đã ở đâu? Bà ta im lặng.
Một năm tiếp, bà ta lại nhắn với giúp việc, muốn gặp cháu. Tôi vẫn lặp lại câu đó. Muốn gặp cháu, phải gặp tôi trước, nói chuyện đàng hoàng. Bà ta lại im lặng. Cuộc nhắn tin và lại im lặng, có lẽ sẽ kéo dài. Chỉ tội cho giúp việc nhà tôi, đứng giữa chịu trận, nghe phân bua của hai bên này và bên kia.
Còn tôi, chỉ muốn nói một câu thẳng vào mặt bà ta rằng: CÚT!
Confession!