Con là đứa trẻ mồ côi Cha bởi thế nên con phải cố gắng học tập rèn luyện để thành người tốt. Nếu con nên người thì người ta sẽ trầm trồ khen ngợi rằng, thằng bé đó không có Cha mà nhờ Mẹ nó khéo dạy nó học hành nên người, Còn nếu con lêu lỏng, hư thân thì mọi người sẽ chê cười rằng cái thứ con không Cha mà Mẹ nó không biết dạy con . Xấu hổ, nhục nhả, tủi thân lắm nha con….. Xưa nay, tôi hay khuyên bảo con trai mình như thế.
Nhan đề: HAI NGỌN NẾN LUNG LINH.
- Tâm sự của một mẹ đơn thân 20 tuổi
- Tâm sự mẹ đơn thân nghị lực mạnh mẽ nuôi 3 đứa con
- Tâm sự xúc động của mẹ đơn thân 23 tuổi ở Thanh Hóa

Mẹ là cây nến xanh, con là cậy nến hồng.
Mẹ là cây nến xanh, con là cậy nến hồng.
Nhà tôi thiếu ngọn nến màu vàng bởi vì tôi là người đàn bà đơn thân. Chuyện tình duyên muôn màng có lẻ do tôi kém nhan sắc. Năm ba mươi sáu tuổi tôi mới về nhà chồng. Bốn mươi tuổi tôi sinh được đứa con trai. Bốn mươi sáu tuổi tôi chủ động sang của hàng tạp hóa cho người khác rồi bồng con trở về tá túc bên Ngoại chỉ vì anh ấy đã làm những điều sai trái làm tổn thương tôi. Dù sau đó, anh có nhận lỗi và xin đón mẹ con tôi trở về nhưng tôi không bằng lòng. Có lẽ, do tính tình tôi cố chấp, không biết tha thứ nên nguyên nhân sự đỗ vỡ có phần do tôi.
Đứng về mặt tâm lý thì trong cuộc sống lứa đôi dù hạnh phúc có vuông tròn hay không vuông tròn gì đi chăng nửa thì khi gia đình đỗ vỡ người trong cuộc cũng không thể nào xem như chẵng có gì xãy ra. Đau đớn lắm.!!!
Hàng đêm, tôi không ngủ được cứ nằm trằn trọc nhìn lên nóc mùng. Từ nay, tôi phải vừa làm Cha vừa làm Mẹ một mình nuôi dạy con trong lúc bản thân tôi cũng đã có tuổi mà con trai thì còn nhỏ quá liệu tôi có đủ sức nuôi dạy con nên người hay không?
Số vốn liếng ít ỏi do tôi ky cóp lúc còn buôn bán ở Sài Gòn tôi quyết định giử nguyên không dùng đến. Để dành phòng khi hửu sự hoặc sau nầy lo cho con mình ăn học. Cuối cùng tôi xoay qua nghề làm vườn. Tôi tận dụng miếng đất nhỏ sau nhà của Ba Má tôi. Trước mắt tôi gieo trồng những thứ đơn giản mà nhanh có huê lợi như rau lang, rau muống, ớt, sả. Trong khi chờ thu hoạch tôi hái rau tự mọc trong vườn như rau càn cua, rau dền. Mỗi sang tôi mang ra chợ ngồi bệt bên lề đường bán. Số tiền tôi thu hoạch trong buổi chợ không bằng tiền lải tôi bán một món hàng lúc còn chợ Sài Gòn. Dù rất nản nhưng vì thương con nên tôi phải cố gắng. Hai mẹ con sống qua ngày. May nhờ tôi gặp được chị bạn học ngày xưa, hiện đang làm tổng biên tâp cho một tờ báo. Chị bày cho tôi viết truyện ngắn đăng báo. Từ đó hàng đêm tôi chịu khó thức, ngồi viết bài giở cho các tòa soạn. Lúc đó tôi chỉ viết tay rồi gởi bằng bưu điện chứ không như bây giờ. Bài được đăng, tôi có tiền nhuận bút tuy không nhiều nhưng vui và có thêm thu nhập. Lúc bưu điện cho phép mở đại lý. Tôi cất một căn kiost trước sân nhà Má tôi. Tôi làm đại lý bưu điện. Vào thời ấy ít người có điện thoại di động nên cửa hàng của tôi có nhiều khách đến gọi nhờ điện thoại. Cuộc sống kinh tế của hai mẹ con tôi có phần rộng rải hơn.
Năm con tôi vào cấp một, tôi gởi con vào trường bán trú. Tôi thuê xe ôm mỗi ngày đưa rước con tôi đến trường. Sơ con mình không có dịp tiếp xúc với bên ngoài nó sẽ khờ khạo hơn bạn bè trang lứa nên vào những ngày nghĩ lể tôi thu xếp chuyện nhà , tôi đưa con mình đi chơi. Hai mẹ con côc cạch trên chiếc xe đạp, Tôi chở con đi công viên, đi siêu thị, đi cung văn hóa thiếu nhi,đi nhà sách chơi. Nghĩ hè, tôi đăng ký cho con học lớp năng khiếu, vẽ, bơi lội, đàn, vi tính. Tôi chở con đến hồ bơi, ngồi chờ con học và cũng để trông chừng cho con đề phòng rủi ro.Thỉnh thoãng, hai mẹ con đi vài tiệm chụp hình kỷ niệm, Con tôi rất vui.

2 mẹ con chụp ảnh lưu niệm
Hai mẹ con chụp hình lưu niệm.
Người ta không muốn cho con mình chơi game trên vi tính nhưng khi con mình muốn chơi. Tôi chở con mình tới tiệm nét nhờ chủ quán dạy cho con cách chơi rồi ngồi chờ cho con chơi. Hết giờ hai mẹ con cọc cạch về nhà. Tôi muốn con mình vui vẽ, tôi muốn cho con mỗi thứ đều được nếm trải nhưng không được nghiện.
Tôi luôn đồng hành với con trong học tập. Mỗi lần con bước qua được một bước ngoặc mới. Tôi vừa mừng vừa lo. Mừng là con vừa hoàn thành một đoạn đường. Lo vì con đường mới trước mặt thênh thang quá. Liệu hai mẹ con có đủ sức vượt qua.
Hai mẹ con tôi đã phân công cho nhau. Bổn phận con là phải học cho giỏi. Bổn phân mẹ là phải làm ra tiền cho con đi học. Con học tới đâu mẹ lo tới đó. Con không được bỏ học và mẹ không được nói rằng không có tiền khi con cần để học. Nhớ có lần con tôi được chọn đi thi học sinh giỏi cấp thành phố. Môn toán con tôi làm được nhưng môn văn con không đạt yêu cầu vì đối với con tôi đề bài quá khó. Người ta bảo con tôi thuật lại kỳ du lịch ở biển Vũng Tàu cùng Ba Mẹ. Con tôi chưa từng đi biển mà cũng chưa bao giồ được đi chơi với Cha. Ra khỏi phòng thi là con tôi khóc sướt mướt.Tôi không dổ dành an ủi câu nào vì tôi biết nếu tôi mở miệng nói thì tôi cũng sẽ khóc…..
Tôi luôn mặc cảm mình có lổi với con. Tại mình không tìm cho con một người cha hoàn hão hơn. Mình đã không cho con một mái ấm hạnh phúc tròn trịa. Vì vậy nên cũng có đôi lần có người muốn kề vai gánh vác, sẻ chia nhưng tôi không dám nhận lời. Tôi sợ tôi vì hạnh phúc riêng mình mà làm thiệt thòi thêm cho con. Con trai tôi đã khỗ nhiều rồi. Dù biết rằng có lúc nửa đêm giật mình thức giấc tôi cũng thấy lòng mình trống vắng cô đơn. Tôi cũng là người đànbà bằng xương bằng thịt bình thương như bao người đàn bà bình thường khác….
Tôi đã là bà lão sáu mươi mốt.
Thỉnh thoãng có người hỏi con tôi
Cha con không về con có buồn không? Nó trả lời rành rọt như đã có ai mớm ý từ trước. Đến đô chính tôi cũng ngạc nhiên:
Con thấy bạn con có cha có mẹ đầy đủ mà có khi không được bằng như con. Mẹ con lo cho con đủ rổi.
Chỉ tại con tôi còn nhỏ, nó chưa cảm nhận được một điều quan trong nhất là CON CÓ CHA NHƯ NHÀ CÓ NÓC.
Năm nay tôi đã là bà lão sáu mươi mốt. Con trai tôi hai mươi mốt.

Con trai tôi đã hai mươi mốt tuổi.
Chỉ còn môt năm nửa là con tôi tốt nghiệp đại học. Con tôi đang sống xa nhà. Tôi mong lắm. Mong cho con mình sớm thành đạt để con tôi đi làm hai Mẹ con tôi được xum họp một nhà không còn phải xa nhau như thế nầy.
Mười lăm năm rồi!!! trong đời người có được mấy cái mười lăm. Môt khoãng thời gian không dài nhưng cũng không phải ngắn. Một mình thân cò lặn lội nuôi con. Nói ra bằng lời thì rất dể nói nhưng thực tế biết bao nhiêu nhọc nhằn, cay đắng.
Trên thế gian nầy không phải chỉ có riêng tôi là đàn bà đơn thân, một mình nuôi con nhưng người ta thì trẻ, khỏe. Người ta có trình độ có học thúc cao, có địa vị xã hôi, kinh tế vững chắc. Còn tôi bậy giờ là một bà già nhà quê, ít học mọi việc sẽ khó khăn hơn nhưng tôi sẽ cố gắng để bảo ban nhắc nhở cho con mình được thành – nhân – chi – mỹ.
Nhan đề: HAI NGỌN NẾN LUNG LINH.
ĐẶNG THIÊN THANH (cfs gởi về medonthan)