Medonthan– Giờ tôi như người sống không bằng chết, mang thai mà không tăng cân được một cân nào. Bố mẹ không dám nói vì gia đình gia giáo, nhà nội thi khắt khe sợ mẹ khổ, tôi muốn được ra đi để tìm 1 nơi nào đó sinh con nuôi dậy con, nhưng lại không có việc làm không có tiền. Nỗi bất hạnh ấy cứ kéo dồn tâm trạng tôi xuống, bảo tôi bỏ con tôi không thể làm tội ác ấy được.
- Thư mẹ đơn thân gửi con gái gây xúc động mạnh
- Tâm sự cảm động của người mẹ đơn thân
- Phụ nữ hạnh phúc là phụ nữ không có gì để mất
Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu hay chia sẻ như thế nào để sát sao với tình cảnh của tôi bao giờ. Tôi sinh ra và lớn lên ở Thanh hoá. Gia đình vào diện đủ ăn không thiếu thốn. Tôi năm nay 23 tuổi, cái tuổi không còn trẻ để bắt đầu tự lập hay trốn tránh trách nhiệm của bản thân nữa!
Với niềm đam mê được hát và có giọng hát cũng không thua kém gì ai. Với sự đam mê của nghệ thuật, tôi không biết rằng sự hồn nhiên vô tư đang giết chết mình, bởi những thị phi và miệng đời của những con người muốn hãm hại tôi.
Tôi cứ ngây thơ trao mọi thứ của thời con gái và giật mình hiểu ra rằng, tôi tin người làm họ đối xử với tôi không khác gì những người đàn bà khác đi qua cuộc đời họ. Tôi bắt đầu thấy hoảng sợ và mất lòng tin, tôi từ một cô gái không biết bar sàn không biết đi chơi về muộn đã huỷ hoại mình vào tiếng nhạc tiếng gió vi vu của ban đêm để thoả nỗi lòng. Nhưng tôi chưa bao giờ buông thả với bản thân hay bán rẻ mình. Tôi mất lòng tin và không muốn yêu bất kì ai. Cứ thế thị phi đến với tôi càng nhiều, tôi bắt đầu dừng mọi cuộc chơi, không dám dùng facebook.
Rồi cuộc tình định mệnh ấy cũng đến. Anh làm quen với tôi trên zalo, bắt đầu chúng tôi có những cuộc hẹn hò xem phim, ăn uống, tôi cũng yêu anh mà không nghĩ gì. Vì tin anh, tin là người cuối cùng bước vào cuộc đời tôi. Tôi trao anh mọi thứ và tôi nhận lại là đứa con tôi mang trong bụng gần 3 tháng. Tưởng rằng có một cái kết thật đẹp, một đám cưới lộng lẫy, thi bị dập tắt bởi mẹ anh đi nói những điều không đúng về tôi, bạn bè anh nói tôi không ra gi. Lúc đấy tôi hoang mang, tôi van xin cho tôi được giải thích thì anh từ chối và chối bỏ!
Sau 1 tháng tôi vẫn sống trong hoang mang thi anh lại khác, anh bắt đầu với cuộc tình mới, tôi như bị vùi dập dưới hàng trăm tấc đất. Bạn tôi bất bình nhắn tin cho người yêu anh, thi anh nói tôi là con đĩ, con phò, con cave. Anh không nghĩ được cảm xúc, sự oan ức của tôi đến như thế nào. Tôi theo Phật, tôi từng quy y tam bảo, là con của phật, lúc đấy tôi hoang mang chỉ biết quỳ trước Phật mà khóc ai oán về nỗi oan nhục không nói thành lời. Thương đứa con trong bụng phải chịu cảnh cay nghiệt không đáng có !
Giờ tôi như người sống không bằng chết, mang thai mà không tăng cân được một cân nào. Bố mẹ không dám nói vì gia đình gia giáo, nhà nội thi khắt khe sợ mẹ khổ, tôi muốn được ra đi để tìm 1 nơi nào đó sinh con nuôi dậy con, nhưng lại không có việc làm không có tiền. Nỗi bất hạnh ấy cứ kéo dồn tâm trạng tôi xuống, bảo tôi bỏ con tôi không thể làm tội ác ấy được.
Chỉ mong những lời khuyên chân thành nhất.
Cfs gởi về hội medonthan