Trước đây, mình luôn mong chờ những kì nghỉ lễ, những ngày quan trọng trong năm để gia đình có thời gian sum họp, quây quần bên nhau. Nhưng giờ thi mình mong nó đừng bao giờ đến. Mình đã từng nghĩ mình may mắn, mình có được mọi thứ mà một người phụ nữ mong muốn: 1 gia đình hạnh phúc, 1 người chồng yêu thương mình hết mực, 1 thiên thần nhỏ đáng yêu, 1 công việc ổn định, có 1 mái nhà riêng, bố mẹ chồng tâm lý.
Chính vì vậy 1 đứa lấy chồng xa như mình cảm thấy vô cùng bình yên và hạnh phúc. Yêu nhau 4 năm, chung sống với nhau 3 năm. Mình đã từng nghĩ sao ông trời lại cho mình quá nhiều may mắn như vậy. Bởi những điều mình mong muốn đều thành hiện thực. Nhưng đúng là ông trời không cho ai tất cả bao giờ. số phận nghiệt ngã đã khiến người chồng yêu quý của mình rời xa mẹ con mình mãi. Anh mất trong 1 tai nạn không ngờ khi trên đường đưa bạn mình về. Anh ra đi lúc mới 28 tuổi, khi con gái mình còn mấy ngày nữa tròn 1 tuổi.
Đau đớn lắm, xót xa lắm. Đã nhiều lần mình muốn từ bỏ mọi thứ để xuống gặp anh, chăm sóc cho anh bớt cô đơn. Nhưng nhìn đứa con gái nhỏ mình lại không thể làm điều đó. Mình sinh ra nó, mình không thể để nó mô côi cả ba lẫn mẹ. Và mình đã cố sống, cố làm việc, cố để con không phải nhìn thấy hình ảnh người mẹ luôn buồn rầu. 1 năm trôi qua, nhiều lúc mình nghĩ làm sao mình có thể trải qua được những ngày tháng kinh khủng như vậy. Nghĩ lại hôm tai nạn, rồi những ngày tang lễ của anh, tim mình như bị bóp nghẹn lắm. 1 năm cũng giúp mọi thứ nguôi ngoai 1 chút. Nhưng không lúc nào mình không nhớ đến anh. Hàng ngày sinh hoạt của 2 mẹ con đều diễn ra như lúc anh còn bên cạnh. Đến bữa cơm mình vẫn để bát đũa và 1 chỗ cho anh ngồi. Hàng ngày mình vẫn đứng trước ban thờ nói chuyện với anh. Tất cả cứ như 1 giấc mơ.
Cứ đến ngày lễ tết, mình mong nó sớm qua thật nhanh. Mình luôn cảm thấy chạnh lòng và ghen tị. Mình chỉ biết sống trong sự dằn vặt và cảm giác tội lỗi. Mình luôn ước giá như, giá như hôm đó mưa to để bạn mình ko đến chơi, giá như chồng mình không đưa bạn mình về, giá như mình gọi taxi cho nó về thì chồng mình không phải rồi xa thế giới này như vậy. 49 ngày, rồi 100 ngày trôi qua, sự dày vò cảm giác tội lỗi của mình lại tăng lên khi gia đình chồng mình nhờ người gọi để gặp a ấy. Rồi anh ấy bảo anh ấy muốn sống, tại đưa bạn mình về mà anh ấy bị như vậy. Anh ấy đối xử với mình như người dưng. Mình hỏi gì cũng không nói. 1 lần, 2 lần gọi lên anh ấy đều như vậy. Chắc anh ấy hận mình lắm. Cứ mỗi lần như vậy mình phải nhìn con để sống. Nếu không chắc mình đã đi gặp anh ấy rồi. Cái cảm giác vợ chồng đầu ấp tay gối nhưng giờ âm dương cách biệt thật đau lòng khôn xiết. Hiện tại gia đình chồng vẫn đối xử tốt và luôn giúp đỡ 2 mẹ con nhưng mình sợ đằng sau bố mẹ chồng liệu có nghĩ khác về mình, có hận mình không nữa ?!
Còn hơn 1 tháng nữa là giỗ anh, lại đúng vào ngày sinh nhật 2 tuổi của con gái. Quả đúng là 1 sự trùng hợp. Nhìn con, mình không thể cầm được nước mắt, tim mình nhói đau. Mình phải làm gì để con mình không cảm thấy thiệt thòi. Cảm thấy hoang mang về tương lai, không biết mình phải đương đầu với cuộc sống này như thế nào. Làm sao tránh khỏi thị phi, lời đàm tiếu xấu của thiên hạ. Làm sao để kiếm thật nhiều tiền để nuôi con, cho con 1 cuộc sống tốt nhất. Làm sao có thể sống khi mình không có ai họ hàng thân thích nơi đất khách quê người ngoài gia đình chồng.
Bây giờ mình chỉ biết giữ anh ở một nơi quan trọng nhất của trái tim, cố không nghĩ đến nhiều để cảm thấy bớt đau. Cố tập làm mọi thứ khi không có anh bên cạnh, bởi sẽ không có ai làm hộ mình nữa. Rồi cố sống mà làm lơ với nhưng câu nói đại loại như: nó còn trẻ kiểu gì nó chẳng đi bước nữa, hay là dạo này ăn diện rồi, chắc là có gì mới. Các người cứ nghĩ, cứ nói, tôi không cảm thấy có lỗi với chồng con tôi là được.
>>> Xem thêm: Nhật ký không chồng của một người vợ sau ly hôn
Chồng ạ! Giờ em vẫn nghĩ a chỉ đi đâu đó thôi, một ngày nào đó mình sẽ được gặp nhau. Em ước được ăn cơm cùng anh, được nhìn thấy anh, được nghe anh nói, được giận hờn… xin anh đừng giận em nữa. Em cầu mong sẽ có 1 thế giới khác để anh được sống. Hãy luôn che chở cho mẹ con em anh nhé!
Em yêu anh!
Giangdau198…