Em không biết phải bắt đầu từ đâu, có lẽ nên bắt đầu từ 3 năm trước khi mẹ em qua đời, rồi 1 năm sau ba em qua đời, em sốc, em yếu đuối hơn bao giờ hết, em thèm khát có một gia đình. 24 tuổi ra trường em làm một công việc trái ngành với mức lương ít ỏi đủ sống.
>> Bài liên quan:
Có lẽ bởi vì em chỉ biết tới học nên giờ nằm khóc trong nước mắt
Đừng vội bỏ con nếu có con hãy làm mẹ đơn thân
Khi đó em yêu một người bạn gần nhà nhưng nhà người yêu không đồng ý cưới vì lý do sợ em bị điên như bố mẹ em( bố mẹ em chỉ bị tai biến thôi), lúc đó em đã có bầu 8 tuần, mẹ anh và anh bắt em bỏ, em nhất quyết không nhưng khi em về nói với anh chị em thì mọi người cũng thương nhưng nói nên nghĩ cho tương lai, sau những đêm suy nghĩ và cố gắng hết sức thuyết phục nhưng nhà anh ta vẫn bắt em bỏ, không có gì trong tay em đau đớn bỏ con vì nghĩ đến thể diện gia đình va sợ con khổ. Những ngày sau đó em sống trong đau khổ, cuộc đời chỉ là cát bụi, em đã đọc luật nhân quả, đọc sách Phật pháp và vô cùng hối hận.
Em sống trong mặc cảm và lo sợ, nhưng phải cố gắng mạnh mẽ hơn…Sau đó em gặp một anh, anh bằng tuổi em, em và anh yêu nhau nửa năm, nhưng khi nói về hoàn cảnh nhà em mẹ anh ấy không đồng ý và nói em lấy anh ý thì anh sẽ chết sớm, anh cũng nghe mẹ và giờ đây em đã có em bé, em biết em sai quá nhiều, có lẽ ai cũng mắng chửi em…em biết em sai và bây giờ em không muốn sai thêm nữa.
Anh nói bỏ, còn tất nhiên em không bao giờ bỏ con, em cũng xác định khổ cũng chịu vì Trời Phật thương em mới để em bé tới bên em, em mạnh mẽ hơn khi biết có nhiều người khổ hơn mình vẫn nuôi con nên người, bố đứa trẻ không muốn suy nghĩ nhiều và cũng không cưới em, anh chị em thì không thương em, giờ em kinh tế cũng không có, không biết đi đâu về đâu nữa. Em băn khoăn không biết có nên nói với mẹ anh ấy không…em không biết phải làm như thế nào. Em xin anh chị cho em một lời khuyên, em đang rối bời,em biết em đã sai quá nhiều.
DSPL