Chào các chị. Em năm nay 24 tuổi, đã kết hôn. Đến bây giờ thật sự là em không nhận ra em nữa. Em của ngày xưa quá khác bây giờ. Một cô bé ngoan ngoãn, học giỏi, 12 năm đi học chỉ biết có học và học, lúc nào cũng chỉ biết đến bộ đồng phục của trường, ống rộng thùng thình và áo sơ mi trắng đồng phục. Trong tủ quần áo không có lấy 1 chiếc quần nào khác, có lẽ bởi vì em chỉ biết đến học.
>> Bài liên quan:
Con yêu à mẹ không can đảm để mọi người biết bố mẹ sắp chia tay
Cưới phải người chồng lười biếng thì phải làm như thế nào
Tôi quyết định làm mẹ đơn thân sau khi lấy người chồng nghiện game
Không biết có ai đã có 1 tình yêu học trò đẹp đẽ, trong sáng, và cháy bỏng nhưng rồi lại tan vỡ như em không nữa. Nhưng đến bây giờ nó vẫn mãi là 1 kỉ niệm đẹp đẽ đối với em. Không thể nào quen được. Và đó cũng là mối tình sâu đậm nhất đối với em.
Đó là 1 người em đã dành cả 5 năm để yêu, để quan tâm, chăm sóc. Chúng em cùng học, cùng ôn bài, cùng sẻ chia mọi thứ trong cuộc sống. Và rồi đến kì thi đại học, đích đến của chúng em khác nhau, bố mẹ ngăn cấm, khuyên bảo với mục đích học là trên hết, bọn em không phản đối, không chống cự. Vẫn âm thầm ôn thi, nhưng vẫn dành cho nhau những sự quan tâm, để giúp nhau đạt đến đích lớn nhất của đời học sinh đó là cánh cổng đại học. Thế nhưng kết quả là em là 1 học sinh giỏi, trượt đại học, và cậu ấy 1 học sinh bình thường, đã từng ham chơi, và đỗ đại học. Em buồn không thể nào tả nổi, trách mình xao lãng, nghĩ về tình yêu nhiều quá mà để tuột mất khỏi tay cái đích phấn đấu của 12 năm học. Em đáng giận, bố mẹ giận em. Tất cả mọi người thất vọng về em. Sau đó em quyết định học cao đẳng. Tất nhiên lúc thời điểm đó, khi chính sách về liên thông không gắt gao như bây giờ, với 1 đứa chăm chỉ học như em sẽ không khó để có thể đi đường vòng và đạt được tấm bằng đại học.
3 năm cao đẳng tưởng dài mà lại ngắn với em. Sáng đi học, tối đi làm thêm. Em muốn tích lũy cho mình 1 vốn tiếng anh kha khá nên nằng nặc xin bố mẹ cho đi làm thêm, với điều kiện vẫn sẽ tốt nghiệp loại khá và liên thông đại học.
Càng ngày khoảng cách giữa chúng Ngôi trường mới, bạn mới, công việc mới, khiến chúng em không còn thời gian dành cho nhau nữa. Thế nhưng những lần gặp nhau đó, chúng em tuy ít ỏi nhưng dường như lao vào nhau như phản xạ, vẫn nồng thắm, cháy bỏng, với trái tim hừng hực sức sống, nhưng vẫn rất trong sáng.

(Hình minh họa)
Hết 2 năm cao đẳng, chuyện đó dường như không còn. Có lẽ 1 trong số chúng em đã có người cảm thấy mình thay đổi. Cậu ấy dành thời gian cho những mối quan hệ khác, cho những cô gái khác, ở những nơi nhộn nhịp, bar, hay club. Và em không hề hay biết cho đến khi lên facebook. Thấy người yêu mình được tag lên, với vẻ mặt đang phiêu, tươi cười , còn mình lại lẻ loi 1 mình đi về. Khi em đến trước nhà hàng cậu ấy làm thêm lúc 9 tối. Em hỏi chồng về chưa, cậu ấy nhắn lại là chưa, hôm nay đông khách quá, chồng phải trực. Vậy mà trước mắt em, nhà hàng đã tắt điện đóng cửa. Không còn 1 ai. Em đã lẳng lặng nhiều lần đứng nhìn như thế. Cho đến khi tim em không thể chịu thêm được nữa. Cái ngày kỉ niệm 5 năm, em nói chia tay. Cậu ấy im lặng, em hiểu có lẽ mình không còn quan trọng với cậu ấy nữa. Vậy là chúng em chia tay trong im lặng. Không ai nói với ai một lời nào, không phủ nhận, không khẳng định.
Em khóc , đã khóc rất nhiều. Học hành chểnh mảng. Ai cũng bảo em lụy tình, yêu quá say đắm một người, nhưng em mặc kệ, vì 5 năm đâu phải ngắn. Chúng em gắn bó với nhau từng chặng đường. Từ lúc trong tay không có gì, cho đến lúc chúng em đi làm và có thể mua cho nhau những món quà đắt tiền. Từ lúc cậu ấy còn chưa biết bản lĩnh đàn ông là như thế nào, học cách yêu, cho đến khi biết ga lăng, biết quan tâm chăm sóc người khác.
1 tháng rồi 2 tháng trôi qua. Em thấy mình không cần phải quá say đắm và lụy tình như thế. Có lẽ cách để quên 1 người là học cách yêu 1 người khác say đắm hơn. Lúc đó có 1 người ở chỗ làm thêm thích em. Đầu tiên em không mảy may quan tâm, nhưng về sau em đã đồng ý. Em quyết định yêu. Yêu đúng nghĩa để lấp chỗ trống. Và người đó cũng là chồng em bây giờ.
Em tự nhủ, người thứ 2 phải hơn người thứ nhất. Thế nhưng đúng là em đã lầm ạ. Hơn 1 năm trôi qua trong bình yên, em quyết định lấy chồng. Lúc mới yêu thì đẹp đẽ, nhưng lúc lấy về, em mới nhận ra anh ấy không như em nghĩ, còn quá nhiều điều em chưa biết. Em mang bầu và đi làm mệt nghỉ, còn anh ấy ở nhà đi đánh bóng mặt đường, chơi game, không những không lo được cho mẹ con em. Còn không tôn trọng bố mẹ em.
Em thấy người khác cũng ở ngoại tỉnh sao người ta biết trên biết dưới thế. Đôi lúc em mềm lòng em nghĩ do công việc thất bại, khiến con người thay đổi, cuồng chân vì tiền. Nhưng nhiều lần quá rồi, bản tính 1 con người vũ phu, lười làm, ham chơi lại bộc lộ. Không ai nói được. Nhà chồng thì bênh con, không bảo con làm ăn, cứ ủng hộ việc ăn chơi như vậy.
Chơi bời phá tán 1 đống tiền, em muối mặt đi vay để trả, khất nên khất xuống, vì anh ta đi vay không được, làm gì có việc làm mà người ta cho vay. Em đi vay để trả nợ, rồi đến lúc người ta đến đòi, anh ta rũ trắng là ai vay người đó trả. Trả mãi vẫn còn chưa trả hết nợ. Mà người ta đòi em chứ đâu có đòi anh ta. Bố mẹ đẻ em xót con nhưng chẳng làm gì được. Vì bố mẹ em nghĩ con gái đi lấy chồng, sướng khổ cũng phải chịu. Hơn nữa nhà em có 3 chị em gái, 2 đứa còn học chưa xong, bố mẹ em phải lo nhiều thứ. Em nhiều lần muốn ly hôn, nhưng mẹ đẻ em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người ngoài nghĩ gì, sẽ nghĩ thế nào nếu con gái lớn vừa gả chồng đã bỏ nhau. Nhưng em không thể chịu được nữa. Một tháng đi thuê nhà, ở chung với bố mẹ chồng, chị chồng. Bố mẹ chồng bắt đóng 5 triệu 1 tháng cả ăn cả ở. Còn nợ nần, lúc nào cũng nặng gánh trên vai em. Mất hết bạn bè vì đụng chạm đến tiền. Đôi lúc muốn đi vay nặng lãi, nhưng không biết vay ở đâu, ai tin tưởng cho mình vay. Hay là tìm đến cái chết, nhưng lại nghĩ đến con, thương con. Đêm nằm khóc, khóc vì đời người con gái, xinh đẹp, giỏi giang không bằng may mắn, ở Hà Nội, nhà cửa đàng hoàng, lấy 1 người vô công rồi nghề, ăn bám, vũ phu, không lo nổi cho vợ cho con. Nhầm 1 bước khổ cả đời. Bây giờ sống không được, mà chết cũng không xong. Em chẳng biết phải làm thế nào để vượt qua được khó khăn này. Em không phải là người hoàn hảo, ngu dại đủ đường. Có ai cho em lời khuyên hay giúp em với ạ. Em lúc này rất bế tắc
Cfs gởi về medonthan