Medonthan.net– Chiều ngày 29/12/2012, mẹ cầm trên tay que thử thai với 2 dấu gạch đỏ, mẹ khóc, cha liên tục an ủi đủ điều. Cái tết ảm đạm đầu tiên trong đời mẹ chính vì con.
Giao thừa, mẹ khóc ,mùng 1, mùng 2, mùng 3, mẹ vẫn khóc. Cha trấn an mẹ bằng cách hưá sẽ làm theo mẹ, đó là vứt con ra khỏi cuộc đời mẹ. Con được 3 tháng,cha vẫn vậy,bên mẹ ,chăm sóc, lo lắng đúng nghĩa 1 người chồng,người cha,mẹ mơ hồ nhen nhóm hạnh phúc từ đó,nhưng vẫn không hề nghĩ sẽ giữ con lại.
Bỗng cha con biến mất đúng nữa tháng, mẹ lo, mẹ hoang mang, mẹ oán hận rồi khóc hết nước mắt, phải làm sao nếu bụng ngày 1 to, mẹ chết mất….Rồi..Bỗng cha xuất hiện,chỉ vỏn vẹn:”anh muốn em giữ con,đừng bỏ con, xin em, em cứ sinh, rồi cứ tiếp tục học, anh sẽ nuôi con”. Mẹ chết lặng. Vẫn khư khư giữ quyết định đó. Không thể lay động được me, cha thú thật với bà nội con. Bà gọi về từ Hàn Quốc,mẹ khóc,bà khóc, bà lại năn nỉ tiếp con trai, hù mẹ đủ kiểu,nào là nguy hiểm,nào là thất đức,bà muốn sang nhà mẹ nói chuyện, mẹ ngăn lại. Không còn cách nào, mẹ hứa sẽ đi cùng cha sau lễ tốt nghiệp 12. Bà và cha đồng ý. Mẹ giấu mọi người 1 cách khổ sở. Có bằng trong tay, mẹ về nhà 1 thời gian cực ngắn để âm thầm thu xếp ra đi sao cho gia đình không ai hay biết mà vẫn an tâm về mẹ. Cuối cùng,vải thưa sao che mắt thánh,chuyện vở lẽ, ông ngoại đòi tự tử nếu mẹ không quay về..
Ngày 29/5/2013,một đám cưới linh đình,gấp gáp được diễn ra tại nhà ngoại,nội con không về kịp,nhưng bù lại là đầy đủ họ hàng cha con có mặt. Lúc đó, con đã được 6 tháng. Làm sao che được miệng đời, nên mẹ quyết định sinh con ở nhà ngoại. Cha vẫn vậy, quan tâm, nhưng hời hợt và miễn cưỡng. Vì mặc cảm,mẹ luôn cáu gắt với mọi người, ngay cả với cha, chính từ đó mà sinh ra sự chán nản và thay đổi,dối trá. Đi về với người con gái khác khi mẹ sắp sinh.Nhận ra điều đó, một lần nữa mẹ quyết định không bao giỜ tha thứ. Chẳng còn gì để mất trước cư xử ngông cuồng của cha.từ ngày người ta đồn nhau có 1 con bầu đi bắt ghen chồng đang ngồi ôm gái, nhưng bầu không đánh, không chưởi, chỉ bảo rằng:”chỉ bấy nhiêu là quá đủ”.
Người ta thấy một người phụ nữ nằm viện sinh con mà không có chồng bên cạnh,người ta xì xầm to nhỏ,mẹ vẫn chỉ biết khóc.Ở cùng phòng có 1 cặp vợ chồng, chắc là dẫn nhau nên không hề có người thân bên chăm sóc,vậY mà,bé thức giờ nào là anh ta thức giờ đó, chăm vợ giỏi và kĩ hơn cả 2 người đàn bà, nhìn đó mẹ lại chỉ biết ôm con khóc. Nhục, đau, tủi, hận, bao nhiêu cảm giác cứ uà về rồi tan mất khi cầm lấy bàn tay bé nhỏ cuả con…thật sự hạnh phúc đến nổi mẹ muốn vùi chôn tất cả để sống cùng con…Bà nội bay về gấp vì nóng ruột,tưởng người hjểu chuyện, không ngờ, chẳng bjết con traj nói gì mà khjến bà thay đổi thái độ bà dẫn cha vào vjện thăm con đúng 1 lần. Mẹ xuất viện,bà vẫn bặt tăm,cha con thì cứ lén lút mò mẫm về ban đêm thăm con, khi nhà mẹ đã ngủ hết cả.Con hơn 1 tháng,bà nội lại cùng cha vào nhận lỗi và muốn hàn gắn..Mẹ dứt khoát…Và..
Ngày 19/8/2014. Con tròn 6 tháng tuổi, chẳng phải tả khi các mẹ đều có chung cảm giác hạnh phúc khi ôm con trong tay là thế nào rồi. Mẹ không hối hận vì đã chọn con và mẹ ý thức được sự có mặt cuả con trong cuộc đời mẹ, đó là kết thúc cuộc sống ăn chơi sa đoạ của 1 cô bé để tập làm mẹ,là khởi đầu của những cơ hội khác. Ngày hôm nay, chính xác từ cái ngày cầm que thử thai trên tay, mẹ cứ ngỡ mình đã già đi nhjều quá, tất cả sự thay đổi trong mẹ đều nhờ con, con ạ.Người ta bảo mẹ mạnh mẽ,nhưng không, tim mẹ đã từng bị rỉ máu, may mắn là nay nó đã lành dù vẫn để lạj sẹo. Nhưng không sao, mẹ sẽ cố giấu nó đi vì con. Với mẹ, con là tất cả..
Các mẹ ạ, phụ nữ sinh ra vốn đã thiệt thòi nhiều thứ,những ngườj mẹ như chúng ta lại càng hẩm hiu.đừng cố trách số phận,há phải đức phật cũng đã cho mình cơ hội làm mẹ đó sao,suy nghĩ thoáng nhé các mẹ,cứ sống như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi để cùng con bước tiếp con đường phiá trước,đường còn dài lắm,cái gì cầm lên được là bỏ xuống được mà,càng nặng nề càng dễ buông.cố lên các mẹ ạ….chúc các mẹ và bé gặp nhiều may mắn nhé!
Confession từ Hội Những Bà Mẹ Đơn Thân.