Là dễ dãi ư?. Không bao giờ, mẹ đã hơn 26 cái tuổi đời rồi, mẹ đã nói rồi mà, có con chưa bao giờ là ngoài ý muốn. Con là sự mong đợi, là kết quả tình yêu suốt 4 năm trời của mẹ, và mẹ đâu biết rằng khi có con, rồi kẻ đó lại nhẫn tâm bỏ lại mẹ con mình chỉ vì mâu thuẫn giữa gia đình hắn và ông bà ngoại con.
>>>>NGÀY ĐẦU TIÊN TÔI BIẾT MÌNH LÀM MẸ, CẢM XÚC DUY NHẤT “HOANG MANG”
Một kẻ đáng mặt làm cha, nhu nhược đã lộ rõ bản chất khi có con, âu cũng do ông trời đã thử thách cả mẹ con mình và cả hắn, để xem trong hoàn cảnh này thì ai sẽ vượt qua, mẹ không biết hắn sẽ sống tốt và bình yên ra sao, nhưng đối với mẹ phải nói sự thù hận làm cuộc sống của mẹ…RẤT ỔN. Mẹ khó có thể trách ai đó trách mẹ là đứa con gái dễ dãi, tại vì người ta vốn có rơi vào hoàn cảnh đó đâu, người ta không thể hiểu vì cuộc sống của họ quá hoàn hảo, họ sẽ mãn nguyện với hạnh phúc đó mà không bao giờ biết cảm thông với người khác, con đừng buồn đó là số phận của mẹ con mình.
Những ngày này trôi qua như quy luật, cuộc sống cứ chầm chậm như thế, tại vì không muốn ông bà ngoại mang điều tiếng nên mẹ chấp nhận ở với anh chị mẹ, nhà hai bác rất bận, hai mẹ con mình phụ giúp mà quên cả buồn, mẹ mừng vì điều đó. Anh trai mẹ, bác của con rất thương yêu và bao bọc mẹ, còn chị dâu của mẹ cũng tỏ ra thông cảm cho mẹ, hai anh trai con rất đáng yêu và quấn mẹ, toàn đòi ngủ với cô, anh Út của con mới 2 tuổi thôi, nhưng hôm nào ngủ cùng mẹ cũng nựng con:”em bé ơi, anh Bình yêu em nhất nhà”, chỉ cần nghe các anh con nói thế là mẹ thấy ấm áp rồi.
Mẹ biết rằng mẹ phải cố gắng rất nhiều, nhiều khi mẹ nhớ bà ngoại con, nhớ lắm, bởi vì mẹ là con út mọi người dành sự yêu thương cho mẹ từ bé, nên giờ mẹ rơi vào hoàn cảnh này mọi người thương nhiều hơn giận, mọi người luôn sợ mẹ nghĩ quẩn, nhưng mẹ hiểu, mẹ ý thức được rằng thân thể này là do ông bà ban tặng, mẹ không có quyền và không được phép hủy hoại, mẹ muốn về, muốn sà vào lòng mẹ, muốn được khóc thật to…nhưng mẹ biết mẹ không nên về.
Con của mẹ giờ đạp nhiều lắm, mẹ hy vọng khi sinh con ra, sẽ không buồn vì tâm trạng thất thường của mẹ, me…rất hay khóc nhè, con biết mà. Con đừng giống mẹ nhé, hãy thật mạnh mẽ, vì con vốn sinh ra sẽ thiệt thòi hơn mẹ. Thật khổ cho con của mẹ. Mẹ yêu con nhiều lắm, yêu hơn chính bản thân mẹ, vì nếu mẹ yêu mẹ hơn thì con hiểu mọi chuyện sẽ như thế nào mà…Con biết không rất nhiều người đang mong đợi con đấy, mẹ đã có cho con rất nhiều quần áo đẹp, giày dép đẹp, bác con còn đang chọn tên cho con nữa. Vì vậy con yêu à, con đừng buồn, đừng mặc cảm vì không có cha, một người cha đã ruồng bỏ con khi còn trong bào thai, thì tất cả mọi người lại yêu thương mong đợi con, con thử nghĩ xem một người cha như thế có xứng đáng để mẹ con mình phải buồn khổ không?. Mẹ nghĩ là không bao giờ.
Mẹ xin lỗi vì mẹ không thể mang tới cho con niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng mẹ có thể dành cả cuộc đời này để yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con. Nên con yêu ah! Vì mẹ con phải chào đời thật khỏe mạnh và vui vẻ nhé, mẹ sẽ đợi con, mẹ sẽ kể cho con nghe về cuộc sống này, về người tốt, kẻ xấu, những người con phải dùng cả đời để kính trọng, và cả những con người con không nên tới gần.
MaiRung gởi về Medonthan