Bây giờ tâm trạng em đang rất rối bời, Có ai có hoàn cảnh giống em không? Cho em vài lời khuyên, vài lời động viên để em tiếp tục đi ạ.
- Hành trình tìm lại Hạnh phúc.
- Quyết định đơn thân, tôi chưa một lần hối hận
- Mẹ đơn thân – Tôi tự hào vì lựa chọn cuộc sống có con.
Em với chồng cũ chưa ly hôn, anh ấy thì sau 5 tháng cưới nhau anh đi hàn quốc. Trước khi đi tụi em có đi khám xem làm sao mà 2 đứa mãi vẫn chưa có em bé. Kết luận sau 3 lần khám thì chồng em được trả kết quả là” không có tinh trùng trong tinh dịch”. Em không muốn chồng đi, muốn chồng ở nhà vì xác định 2 đứa sau này sẽ khó có con, anh mà đi thì nỗi cô đơn của em tăng gấp bội. Nhưng anh vẫn đi với lý do “mẹ muốn anh đi”.
Mẹ chồng thì bên Macao, anh chị em trong nhà thì ai biết phận người đó, một mình em đi làm chăm bố chồng em bị tai biến. Cứ nghĩ vì tình yêu, em cũng chịu đựng, nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, chồng em đi làm không gửi tiền về, mẹ chồng em cũng không. Rồi bố chồng em bị tai biến lần 2, bố không qua khỏi, mẹ chồng em về lo tang cho bố.
Sau thời gian đó hơn 1 tháng bà lấy cớ chửi em ăn hại, không làm được gì cho nhà chồng, chê bố ẹm đẻ em nghèo, bắt đi làm được bao nhiêu tiền thì bỏ ra lo cho nhà chồng bấy nhiêu, vậy mới trọn phận làm dâu, còn tiền chồng em đi làm bà ấy giữ. Chồng em thì im lặng, không bênh em , cũng không nói một lời, kệ mẹ chồng em phán quyết. Em ức quá xin ra ngoài ở. Mẹ chồng em gọi điện lên cho bố mẹ em kêu là em tự bỏ về. Từ khi ấy em chỉ về thắp hương cho bố chồng em một lần vào giỗ đầu, rồi mọi thứ cứ im lặng từ ấy (2016-2018).
2 năm em có nói chuyện với một người bạn học cùng cao đẳng, đúng nghĩa là bạn, rồi tụi em có tình cảm, mà cũng không biết đó có phải tình yêu hay chỉ là tình thương…Em có em bé với cậu ấy, hiện tại em bầu được 5.5 tháng. Lúc đầu 2 đứa cũng khó xử vì không phải là yêu, nhưng em thương con, nó thương em, nên tụi em quyết định giữ. Cả 2 đứa đã về nhà nhau, gia đình bên bạn em cũng chuẩn bị tâm lý con trai sẽ cưới vợ. Chị gái bạn em cũng biết em có em bé, nhưng sau khi bạn em biết em với chồng chưa ly hôn, nó chẳng nói gì với bố mẹ nữa. Nó im lặng…
Bố mẹ em biết chuyện nó im lặng thì giận lắm, nhưng trách làm sao được khi con gái mình còn vướng bận. Em làm bố mẹ em khổ quá. Hiện tại anh em họ hàng nhà em, chưa ai biết em có em bé, em thì đi làm cũng không mấy khi về nhà, cũng tự lo thôi. Bạn em thì lúc nó tới, lúc nó chẳng tới, một mình em cứ lủi thủi sáng đi làm tối về tự cơm nước, tự an ủi bản thân. Em chán.
Em cũng xác định trước sau gì thì em cũng tự nuôi con thôi, nhưng chưa biết phải làm sao, sẽ về nhà hay ở trọ để sinh em bé…. chỉ tủi thân, thương con.
Confession!