Medonthan.net- Tôi muốn kể một câu chuyện, mà trong câu chuyện đó tôi nhìn thấy mình ở đấy, từng thời kỳ, từng giai đoạn, từng nỗi đau, nỗi khốn khổ, khốn nạn khi làm mẹ đơn thân trong 7 năm qua. Tôi có một đứa em kết nghĩa mà tôi thương nó như ruột thịt.
Con bé nhỏ nhắn, xinh xắn và tri thức. Nó có một tình yêu đẹp như mơ và một đám cưới như thiên đường nhưng rồi hôn nhân đổ vỡ; chẳng đổ lỗi tại ai, nó dứt áo ra đi với một cô con gái kháu khỉnh, đáng yêu. Dù chủ động ly hôn vậy mà 1 năm trôi qua em tôi – nó không thoát khỏi cái khoảng trống nỗi đau gia đình ly tán. Nó không giống tôi tự mình may liền vết thương trong lòng, bởi vì nó sống hay ảnh hưởng bởi dư luận? Nó bỏ chồng nhưng các chị các mẹ bảo nó làm sao thì chồng mới bỏ, nó đấu tranh nuôi con thì bị chê là dại vì nhận nuôi con rồi làm sao có thể đi được bước nữa khi có cái đuôi kỳ đản cản mũi đằng sau. Giả dụ nó không nuôi con chắc hẳn những điều tiếng về một bà mẹ độc ác, bỏ rơi con bủa vây nó cả đời.
Đến cơ quan, nó không than vãn buồn đau hay vất vả, nó cười tươi roi rói với các chị các anh thì bị coi là dễ dãi, đong đưa, chuyện gia đình không ra gì mà lúc nào cũng hơn hớn. Nó mặc đẹp, nó biết yêu thương và biết chăm sóc bản thân nó thì bị cho là câu giai, … Nói chung là nó bế tắc trong việc tìm người đồng cảm nơi công sở.
Trong gia đình thì lúc chưa ôm con về với bố mẹ thì anh chị em yêu quý nó lắm, chẳng ai so đo, tính toán với nó làm gì nhưng hạnh phúc đó diễm xưa rồi. Giờ nó là nhân vật chính mà bản thân chứa đầy lỗi, các bà chị dâu không hiểu vì nguyên sâu sa nào đó mà không thích nó được bố mẹ bao bọc hay chính xác không thích mẹ con nó ở đấy mà nó bé nhỏ thế sao lấy hết căn nhà mà giá trị vật chất chẳng có là bao kia.
Giữa những chơi vơi và thèm muốn tình cảm gia đình, thèm muốn được động viên, an ủi, … thì nó nhận được những hắt hủi, những gì được coi là trắng trợn và trần trụi nhất trong cuộc sống này. Hóa ra máu mủ là thế, hóa ra một giọt máu đào là thế?
Bài học đầu tiên nó học được khi là mẹ đơn thân từ chính những người thân yêu của nó. Nó cũng tin người đấy thấy ai quan tâm hỏi han nó bộc bạch cho bằng hết để rồi hôm sau những thông tin đấy tràn lan khắp làng trên, xóm dưới và điều quan trọng là nội dung câu chuyện nó kể cho mọi người nghe đó không còn dấu sao ý bản chính nữa.
Nó trốn chạy mà chẳng biết chạy đi đâu, một vòng tay mở rộng ôm lấy nó, nước mắt của người làm cha làm mẹ rưng rưng khiến nó mặn đắng. Lại thêm bài học nữa, nó biết chọn lọc những ai chân tình với nó để nó nói chuyện, còn nếu không tất tật chỉ là buôn bán thông thường cho qua ngày thôi, nó không còn bữa bãi kể chuyện cuộc đời bi ai của mình nữa và nó nhận ra rằng đàn bà không bao giờ thích người cùng giới với mình sướng bằng mình và nếu hơn mình lại càng không. Họ chỉ thích mình khổ đau mà thôi, còn thương cảm thì quên đi nhé.
Ai đó nói rằng người phụ nữa lấy chồng như đánh một ván bài vậy, tôi cũng như em tôi thua đau, thua đớn, bàn tay trắng ôm đứa con thơ tạ lỗi với cha mẹ để có chốn bao bọc yêu thương. Âý vậy mà sao đàn bà cứ làm khổ đàn bà vậy? Tôi chẳng thấy cánh đàn ông dè bỉu hay đánh giá những bà mẹ đơn thân như chúng tôi chẳng ra gì, mặc dù cũng có những thằng đàn bà tưởng chúng tôi thiếu thốn tình cảm mà nhảy vào để đục nước béo cò nhưng cò không được béo mà quay ra ngoa ngoắt nói xấu chị em chúng tôi.
Nhưng xong rồi họ thôi, cơn bão dịu dàng lắng xuống, con cơn bão của cánh chị em thì như sóng biển ấy, hết cơn song này đến con sóng khác, ồ ạt vỗ vào bờ không ngưng nghỉ. Tôi muốn nói với em tôi rằng không ai muốn một thân một mình nuôi con, không ai muốn con mình thiếu thốn tình cảm của người cha và gia đình bên nội cả, nhưng cái cột sơn son thiếp vàng đó bị mối mọt rồi thì ở lại làm chi, dựa dẫm vào rồi có ngày què cẳng gẫy chân và tâm hồn thơ dại của con chúng ta bị tổn thương nặng nề, lúc ấy ai cứu chúng ta, con chúng ta ???
Trước hết tự mình thương lấy mình, thương lấy con mình, thương lấy cha mẹ mình, coi những điều tiếng, những đồn thổn, những dè bỉu kia của mọi người như chính sản phẩm của họ sản sinh ra vậy mà sản xuất ra không ai tiêu thụ thì tự mình tiêu thụ lấy thôi. Họ no vợ, họ đủ chồng nên sinh ra nông nỗi, họ sống trong đủ đầy làm sao hé con mắt ti hí mà nhìn đời cho rộng ra được,…
Họ ghen tỵ khi thấy mình thảnh thơi sau mỗi giờ tan sở trong khi đó chân phải họ vắt sang chân trái về lo cơm nước cho gia đình, họ thi nhau kể xấu về chồng, về gia đình nhà chồng rồi quay ra mình nói “Như mày là sướng nhất, thích làm gì thì làm”, tôi hỏi lại họ “chị muốn như em thì chị bỏ chồng đi, sướng lắm”, họ im re, còn tôi nghẹn lòng, Đời dạy tôi ghê gớm, đánh đá thế đấy. Tết đến, tôi che giấu nỗi buồn sự tủi thân bằng cách hai mẹ con tôi tham gia hết hội lớp cấp II đến Đại học, giả dụ có họp lớp mẫu giáo tôi cũng đưa con đi tất.
Có ánh mắt nào ghen tỵ với sự rảnh rỗi của tôi mà có biết đâu tôi thèm muốn được như họ, được tất bật nội ngoại đôi bên. Cô em của tôi ơi, mạnh mẽ lên, làm mẹ đơn thân không có tội, chẳng qua là số kiếp. Hãy vui vẻ sống để cho con mình một tâm hồn đẹp, cho con mình phát triển, khôn lớn như những đứa trẻ bình thường khác.
Đời còn dài, hạnh phúc, may mắn con nhiều lắm. Biết là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, biết là sức nặng của miệng lưỡi dư luận có thể giết chết một con người. Nhưng chết như vậy uổng công cha mẹ sinh thành dưỡng dục, ly hôn đâu phải là xấu, bỏ chồng đâu phải là tệ mà tệ là khi ta sống không biết yêu thương chính bản thân mình. Người ta không trong hoàn cảnh của mình đâu dễ gì để người ta thương cảm.
Em chỉ cần có cha mẹ và một vài người thân hiểu mình, luôn bên cạnh mình là cuộc sống đẹp lắm rồi. Tôi thương cảm cho em, cho chính tôi và các bà mẹ đơn thân khác. Chúng ta đều phải cố, mạnh mẽ lên thôi.
Đỗ Quỳnh Hương.