Nhưng số Mai thật không may mắn, vì quá nôn nóng đi tìm con mà trên chuyến xe ấy, Mai đã bị kẻ gian lấy cắp hết tất cả. Hết tiền, lại bị cảm nặng, Mai tưởng mình đã gục ngã trước khi gặp lại được con
Rời làng quê ven biển nghèo khó, Mai lên thành phố tìm việc làm không mong giàu có, mà chỉ mong hàng tháng có thể dành dụm chút ít, gửi về quê cho bố mẹ nuôi các em. Chân ướt chân ráo lên thành phố, chẳng quen biết ai nên nhận được sự quan tâm, chăm sóc của Vĩnh, chàng trai cùng làm, Mai đã nhanh chóng trao trọn tình cảm của mình cho Vĩnh. Để tiết kiệm chi phí sinh hoạt, Vĩnh đã dọn về sống cùng Mai với lời hứa ngọt ngào sẽ sớm lấy Mai làm vợ.
Sống cùng Vĩnh được nửa năm thì Mai phát hiện mình có thai. Không hiểu sao nhưng Mai bỗng thấy trong lòng vui đến lạ. Cảm giác được làm mẹ, tuyệt vời là như thế này đây. Mai gọi điện báo tin cho Vĩnh và còn nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, đợi Vĩnh về. Vậy mà đợi mãi, tới quá nửa đêm mà Mai vẫn không thấy Vĩnh đâu. Gọi điện cho Vĩnh, Mai hốt hoảng khi thuê bao không liên lạc được. Trong lòng Mai chợt dấy lên dự cảm không lành. Một đêm thức trắng, sáng hôm sau, Mai đi khắp nơi tìm Vĩnh nhưng Vĩnh biến mất một cách kì lạ, như chưa từng tồn tại vậy.
Tới lúc này thì dù có ngu dại đến mấy, Mai cũng đã biết chắc là mình bị lừa. Nhưng còn đứa trẻ, Mai biết phải sống làm sao trong cảnh không chồng mà có chửa thế này đây. Nhưng nếu buộc lòng bỏ con thì Mai không thể làm được. Bố nó đã vứt bỏ nó rồi, bây giờ Mai mà vứt bỏ nó nữa thì bất nhẫn quá hay sao? Vượt qua dư luận, Mai quyết tâm giữ lại đứa trẻ. May mắn cho Mai, mọi người ai cũng hiểu hoàn cảnh của Mai, có trách Mai nhẹ dạ cả tin nhưng sau đó lại hết lòng, yêu thương, đùm bọc mẹ con Mai.
Rồi Mai trở dạ sinh con trong bệnh viện. Một thân một mình, nhiều lúc tủi phận, Mai bật khóc. Nhưng nhìn con, Mai lại có thêm động lực tiếp tục cố gắng cho tương lai. Con dần lớn lên, Mai cũng đỡ vất vả hơn vì đã có thể gửi con đi trẻ để tiếp tục đi làm kiếm tiền. Cũng đã có vài người tới muốn lo lắng cho mẹ con Mai nhưng Mai đều từ chối, Mai sợ con mình sẽ phải chịu thiệt thòi nên đã quyết định làm một bà mẹ đơn thân. Cuộc sống của mẹ con Mai sẽ cứ thế êm đềm trôi đi nếu như không có cái ngày định mệnh ấy.
Nhận được thông báo từ cô giáo mà Mai cảm giác đất trời đổ sập xuống đầu. Con Mai bị lạc trong chuyến đi dã ngoại cùng lớp. Mọi người vẫn đang nỗ lực tìm kiếm nhưng vẫn chưa có bất kì manh mối nào. Như người điên, Mai lao đi khắp nơi, gặp bất cứ đứa trẻ nào chạc tuổi con mình kéo lại xem mặt. Đêm xuống, đối mặt với căn phòng lạnh lẽo thiếu tiếng bi bô của con trẻ mà Mai bật khóc nức nở. Ông trời sao nhẫn tâm với Mai quá như vậy. Đã không có Mai được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn, giờ còn lỡ cướp đi cả nguồn sống duy nhất của Mai nữa.
Mới chỉ có 3 tháng đi tìm con trong vô vọng mà Mai suy sụp đến mức không ai nhận ra nổi. Hình con, Mai đăng tìm ở khắp nơi nhưng vẫn không có bất cứ phản hồi nào. Đúng lúc gần như tuyêt vọng nhất thì Mai được người ta báo tin rằng có người nhìn thấy con Mai đang được nhận nuôi ở gia đình đó. Gói gém hết tất cả những gì mình có, vay mượn thêm, Mai lên đường tới địa chỉ người ta nói. Nhưng số Mai thật không may mắn, vì quá nôn nóng đi tìm con mà trên chuyến xe ấy, Mai đã bị kẻ gian lấy cắp hết tất cả. Hết tiền, lại bị cảm nặng, Mai tưởng mình đã gục ngã trước khi gặp lại được con. Điều ước duy nhất lúc này của Mai không phải là lấy lại được tiền, được khỏe lại mà chỉ cầu mong được gặp mặt con một lần rồi Mai có nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng.
Nhưng ông trời không quá bạc với Mai, được một người phụ nữ tốt bụng chữa trị giúp, khỏe lại, Mai tiếp tục lên đường tìm con. Không có tiền trong người, Mai làm thêm đủ mọi việc trong một khu chợ nhỏ để kiếm chút lộ phí đi đường. Nhiều lúc nhịn đôi bàn tay rớm máu vì vác nặng, Mai cũng không cảm thấy xót xa bằng việc không biết giờ này con mình thế nào, đang ở đâu, sống có tốt không?
Cuối cùng thì Mai cũng tìm được tới địa chỉ ấy. Lúc Mai gõ cửa, người ta còn tưởng Mai là người ăn xin, nên ra sức xua đuổi. Chỉ tới khi nghe Mai kể sự tình, người nhà họ mới gọi đứa trẻ được nhặt về ra. Gặp con, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, Mai khóc như muốn trút hết bao nhiêu buồn tủi trong lòng. Cuối cùng thì sau gần 1 năm, Mai cũng đã tìm thấy đứa con mình yêu hơn cả tính mạng. Mọi người có mặt ở đó cũng rơi nước mắt và mừng theo. Không còn một đồng trong người, Mai chỉ còn biết quỳ lạy dưới chân cả nhà ân nhân của mình để cảm ơn đại ân đại đức nghĩa của họ. Cuộc sống này vẫn luôn xảy ra những điều kì diệu, và Mai thầm cảm ơn điều kì diệu ấy đã đến với mình.
Theo blogtamsu
Bình luận bị đóng