Trong đây, không ít người như em, có chồng rồi lại thành mẹ đơn thân. Lúc kết thúc, dường như mọi nỗi oán hận đều dồn nén, không trách người, không trách ai, và chỉ trách bản thân mình.
Khi em bầu được 33w thì bị sốt, vốn dĩ ai cũng sợ, ai cũng lo, nhất là bản thân người làm mẹ. Nhưng nhiều khi, như gia đình chồng nhà em, lại để cái nỗi sợ khổ ấy lớn hơn hình hài đứa nháu sắp trào đời, mà nhẫn tâm nói bỏ nó đi khi nó đã 33w tuổi. Khi ấy chỉ còn đơn giản 1 điều 1 là chọn con, 2 là chọn chồng.
Mọi người luôn thích mẹ chồng hiện đại, mẹ chồng em hiện đại đến mức nói rằng KHÔNG CÓ ĐỨA NÀY THÌ CÓ ĐỨA KHÁC MÀ CON, BÂY GIỜ THỜI ĐẠI KHOA HỌC TIÊN TIẾN RỒI, KHÔNG LO ĐÂU, CHỈ SỢ RỒI NÓ KHÔNG ĐI ĐƯỢC, KHÔNG NÓI ĐƯỢC THÔI.
Con là con của mình chứ, dù nó có ra sao, cũng là máu mủ của mình mà. Trời cho sao, thì nên nhận vậy…
Có nhiều hoàn cảnh để ta phải trở thành mẹ đơn thân : Cuộc sống gia đình không trọn vẹn, lỡ dại tin 1 gã họ hàng với gã Sở, hoặc 1 số nhỏ chắc chắn có đấy là ko thể biết nổi bố của con mình là ai.
Có một số top lập ra nói rằng, MẸ ĐƠN THÂN bây giờ là xu thế, lấy gì tự hào mà khoe, hoặc là do bọn nó ngu, đã ngu còn dễ dãi. Và gần đây nhất, có 1 số người nói đến với SGM chỉ để qua đường cho dễ. Mọi người vốn dĩ, nghĩ thế nào cũng được. Nhưng bây giờ, vốn dĩ thực tại hiện tại bây giờ đây, không có con, là 1 điều kinh hoàng nhất. Chắc chắn là vậy. Nhưng là 1 SGM, không hề chỉ có 1 mà là vạn vạn thứ kinh hoàng dồn đến.
Thời đại bây giờ, không có con, nó có rất nhiều lí do, thực phẩm, thuốc thang tất cả những thứ đưa vào cơ thể đều không an toàn, đều gây ra bệnh nọ tật kia, thực ra kẻ không làm mẹ thì thấy thật kinh khủng, nhưng kẻ nhìn vào lại thấy xót thương.
Còn SGM, tự họ thấy xót thương cho bản thân họ, nhưng người nhìn vào, đa phần đều là ánh mắt không thiện cảm. Xu thế, nó không phải thương hiệu thời trang mà thành xu thế được. Nó cũng không phải là cuộc sống nhiều người mơ ước mà nói là tự hào .Nếu không thông cảm được, thì đừng dày vò họ.
Khi họ quyết định làm mẹ đơn thân, hoặc không thể làm gì khác nữa, thì họ đã chịu sự dày vò, sỉ nhục, dằn vặt từ chính bản thân họ, từ chính ánh mắt tiếp xúc của những người trong gia đình họ rồi. Kể cả vì 1 lí do gì đi nữa, họ không biên minh, không giải thích cho việc họ là SGM, mà họ tự mình gồng gánh mà thôi. Có thể họ có kinh tế, nhưng tâm họ thì khổ sở đến thế nào, còn những người không có cả kinh tế thì họ sẽ ra sao.
Họ sợ chứ, sợ ánh mắt của xã hội, sợ những tiếng xì xào. Sợ ánh mắt buồn của bố mẹ, sợ những tiếng thở dài của cha. Sợ tiếng khóc của con, nụ cười của con lại là nỗi buồn dài đến vậy. Không ai có thể biết được rằng thâm tâm họ, đã khổ sở như thế nào. Rồi khi họ nuôi con, dạy con, sau này nó sẽ ra sao, rồi gia đình bố nó sau này có quay lại đòi con, giành con đi không. Rồi sẽ trả lời con thế nào về bố nó, rồi sẽ dậy dỗ nó ra sao đây ?
Đúng, có lẽ rất nhiều người khổ sở, nhưng chắc chắn 1 điều, những SGM họ khổ tâm đến mức cắn dứt, dằn vặt mình, họ chắc chắn không dưới 1,2 lần muốn chết đi để tự giải thoát cho mình, không ít muốn bế con mà bỏ đi, bế con mà chết để không phải suy nghĩ. Cái cảm giác đau đớn, mệt mỏi không chỉ đơn giản là những cái hàng ngày diễn ra, mà còn cả tương lai sau này của họ và của đứa con nữa.
Các mẹ ạ, đừng gục ngã vì 1 điều gì cả, bất kể là lí do gì khiến mình thành 1 SGM. Con không phải là thứ để người lớn tranh giành, nhưng đừng bao giờ đánh mất đi đứa con mà mình đã chịu uất ức nhường nào để có ngày hôm nay.
Đừng dằn vặt bản thân mình quá, là tại sao mình không cố gắng hơn để con có bố có mẹ, vì rất rất nhiều gia đình chả có tí hạnh phúc nào, nhưng lại cứ viện lí do vì con mà tự cắn xé cào cấu lẫn nhau mà thôi.
Các mẹ hãy cứ mạnh mẽ mà sống, mạnh mẽ mà nuôi con, mạnh mẽ mà hưởng cái quyền, cái mưu cầu của bản thân. Hãy vừa là cha vừa là mẹ, sống đúng với bản thân để nuôi dạy con thật tốt. Rồi sẽ được đền đáp mà thôi. Nhất định, sẽ được đền đáp.
Medonthan