“Tôi phóng xe máy nhanh hết mức dưới màn mưa nặng hạt đến nhà cô giáo. Cô mở cửa, con bé năm tuổi vội chạy ra, chìa bàn tay bé xíu lau má mẹ đẫm nước.
“Mẹ xin lỗi vì đã quên, vì để con chờ đợi lâu quá”, tôi vội vàng nói. “Các bạn được bố mẹ đón hết rồi. Con đứng chờ mẹ mãi không thấy, trường phải đóng cửa nên cô đưa con về”.
Nghe con nói tôi thẫn thờ: “mẹ có lỗi quá”. Con đưa hai bàn tay bé xíu nựng khuôn mặt mẹ, đôi mắt trong veo đối diện mắt tôi rơm rớm: “Con tha thứ cho mẹ đấy”.”
Đó là trích đoạn trong bài báo tớ mới đọc được, nội dung của nó hướng tới một vấn đề đang nóng của xã hội, nhưng vì ở địa vị là Mẹ đơn thân, nên tớ lại chợt nghĩ về 2 khía cạnh mà chúng ta ít nhiều đều đã hoặc đang trải qua.
Một là: vì chúng ta chỉ có một mình ắt sẽ chật vật giữa quỹ thời gian làm việc (kiếm tiền) và chăm lo cho con. Trong chúng ta bao nhiêu mẹ sau giờ làm việc phải vội vã, hối hả, hớt hải…chạy đến sân trường vắng tanh chỉ thấy con mình ngồi cô đơn trên ghế đá?
Cảm xúc khó có thể kềm nén khi con mình, bản thân mình phải trải qua những lần như thế. Cảm thấy có lỗi với con và thêm hỗn độn những cảm xúc khác, điều duy nhất chúng ta có thể làm trong hoàn cảnh đó là dấu diếm những giọt nước mắt, rồi thầm hứa sẽ không để con phải trải qua việc này thêm lần nào nữa. Tớ thì làm mẹ đơn thân 10 năm của 2 con, đã để xảy ra tổng cộng … hai lần.

Vừa cố gắng sắp xếp công việc phù hợp, phần nữa con lớn dần lên tớ cũng bớt áp lực. Sau này đừng đón con quá muộn thôi chứ tan học xong trẻ vẫn thích chơi với bạn bè thay vì được cha mẹ đón về luôn.(những buổi vui chơi ấy là những ký ức đẹp đi theo mỗi người đến hết cuộc đời).
Nếu vì lý do gì đó các mẹ cũng phải trải qua cảm xúc này thì cũng đừng trách mình nhiều quá, coi như một loại cảm xúc mình ắt phải trải qua trong công cuộc làm mẹ đơn thân. Để rồi giờ đây ôn lại tớ vẫn muốn khóc đây này, nhưng hãy đơn thuần và dễ tha thứ cho mình như những đứa trẻ.
Hai là: Trong chúng ta bao nhiêu mom nuôi sự hận thù, giận dỗi đối với cha, ông bà (nói chung là bên nội) của con mình?
Có lần mình có đọc qua câu chuyện của một cư sĩ kể về mẹ anh ấy, anh ấy cũng là con của bà mẹ đơn thân. Mẹ anh ấy trải qua mối tình với một kỹ sư xây dựng, Khi bà có thai cũng là lúc không thấy anh KSXD đâu nữa…(giống như: “…Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu…”). Khi sinh anh ấy ra bà đặt tên của con trai mình chính là tên của ông nội nó với ý nghĩ ghi hận. Vài chục năm sau ông nội có đến nhận cháu, sau đó ông qua đời.
Sau khi ông qua đời, bà thông suốt và buông nỗi hận xuống, tu tập buông xả theo đạo phật. Bà tâm sự với con trai: thì ra sau khi buông bỏ giận hờn bản thân lại nhẹ nhàng và an yên đến vậy, mẹ tiếc là đã không buông bỏ sớm mà đã tự đặt gánh nặng trên vai mình mấy chục năm trời.
Vậy nên, trả hận được thì sao? Không trả hận được thì sao? Các mom có giật mình khi ngày mai mình trả hận xong thì khi ấy mình trở thành người đáng sợ như họ. Cách khảng định tốt nhất đó là phát triển bản thân và sống tốt hơn cả tốt, tớ có đọc đâu đó: “Đừng oán trách những người đã từng tổn thương bạn, hãy cảm ơn họ, vì đã cho bạn những bài học để bạn có cơ hội trở nên mạnh mẽ và trưởng thành”
Dù chẳng ngây thơ và dễ dàng tha thứ như trẻ nhỏ, nhưng bao năm nay không nhận được một lời thăm hỏi (thăm hỏi thôi chứ chưa nói gì khác) từ gia đình nhà nội, tớ chưa bao giờ oán giận họ. Vì tớ tin mẹ con mình đang sống đủ tốt và có lẽ họ không còn vị trí gì trong lòng mình.
Medonthan