Medonthan- Một tâm sự, một trải lòng từ một người mẹ đơn thân vượt qua sóng gió cuộc đời với biết bao chuyện tưởng chừng như gục ngã, nhưng không- tinh thần của một người mẹ sống vì con, vì tương lai của con đã trổi dậy, đã tiếp tục sống và giờ đã làm chủ được cuộc sống của mình.
Chúc mẹ luôn vững tin và có cuộc sống hạnh phúc.
Chào các me đơn thân !
Lắng nghe tâm sự của các mẹ nhiều rồi ngoài những câu động viên các mẹ tôi cũng không biết phải nói như thế nào cả vì tôi cũng không giúp được các mẹ.
Mấy lần tôi cũng muốn chia sẻ với các mẹ về cuộc sống của tôi nhưng tôi lại không muốn đào bới vào chính quá khứ đau thương ấy. Nhưng hôm nay tôi lấy hết can đảm để một lần nữa nhắc về quá khứ cho các mẹ cùng nghe.
Tôi sinh ra trong một gia đình có hai anh chị tôi là con út nhưng khi vừa mới cất tiếng khóc chào đời thì gia đình tôi cũng rơi vào cảnh ly tan. Ba và Mẹ ly hôn khi tôi tròn hai tháng. Có lẽ vì thế mà đôi khi tôi có rất nhiều mặc cảm sống. ra toà Mẹ nhận nuôi hai chị em tôi còn Ba nhân nuôi anh trai ba tuổi. Mẹ cho tôi đi làm con nuôi một người phu nữ hóa phụ và nuôi hai anh trai. Còn chị gái tôi hơn tôi bốn tuổi mẹ gởi vào chùa sống, Mẹ thảnh thơi và biệt vô âm tích không xuất hiện một thời gian. Tới khi tôi đi học lớp hai mẹ xuất hiện và đòi tôi về, chị cũng được đưa về trong thời gian đó , tưởng rằng về với mẹ chúng tôi được một cuộc sống ấp áp hơn nhưng ai ngờ tôi và chị khổ hơn. Me cũng chỉ biết cờ bac và trai gái còn hai chị em tôi lang thang bán nước ngay từ nhỏ vì thế thiên hạ giờ cứ nói chị em tôi là ( đân đấu đường xó chợ) chúng tôi cứ sống với cảnh vừa ý thì mẹ yêu không vừa ý thì mẹ đánh đập kiếm được tiền thì mang về cho mẹ cơ bạc, còn không kiếm đc thì cũng ăn đòn và chấp nhận nhịn đói.
Mẹ dẫn một người đàn ông về và bắt tối phải gọi là bố. Và từ ngày đó những trận đòn của người bố đó cũng có trên cơ thể chị em tôi. Anh trai thấy thế bảo mẹ đừng hành các em con, nếu mẹ không bỏ ông kia thì con sẽ mang em đi. Vào lớp 6 tôi bắt đầu biết đi buôn Và 3h sáng tôi đậy mua rau rồi chở đi cách nhà 15km để bán. Tới lớp Chín tôi bỏ học và làm một công ty may nhưng oái oăn hơn là cty mà trả lương muộn là ngày mai mẹ mò lên công ty chửi lấy tiền mang bao trai không được về nhà rồi nhục quá tôi lại cũng bỏ về nhà làm osin cho bạn của mẹ để hàng tháng mẹ lấy tiền nhưng với cái mác đi học làm đầu , năm 22 tuổi tôi lấy một người không yêu sau mối tình đầu tan vỡ, tôi sinh con và ly hôn sau khi cháu được sáu tháng tuổi. Một lần nữa tôi cầu xin mẹ bao bọc nhưng mẹ lại quay lưng với mẹ con tối. Khi đó tôi chỉ là cô gái 23 tuổi trong tay không có đồng nào ngoài đứa con nhỏ trên tay. Cái này ấy, tôi nhớ ngày 6-2-2003 tôi chỉ biết khóc và tất cả tôi nghĩ không còn đường mà sống.
Nhưng may mắn cũng đến với tôi khi tôi được. Một người tốt bụng cạnh đó cho tôi mượn cái nhà chưa ai thuê để ở tạm qua đêm và hy vọng ngày mai mẹ đổi ý cho vào nhà. Cả một đêm tôi chỉ biết khóc, con thì đói tôi kiệt sức khi sữa khong có cho con bú và cái ý nghĩ tồi tệ là giết con và sau đó tự tử đã ở trong đầu tôi, Nhưng thương con tôi không thể làm như thế được. Cả một đêm tôi nghĩ làm gì và tồn tại đây khi trong tay tiền không có nhà không có lại thêm một đứa con nhỏ một lần nữa tôi lại nhờ mẹ nuôi tôi vì bà thương tôi nhất, tôi nhờ bà thuê lại hộ tôi căn nhà mà mẹ con tôi ở đêm đó, vì nhà đó là mặt đường và bà đã giúp tôi, tôi xin bà thêm 4 trăm để làm vốn làm ăn.
Tôi bắt đầu bằng việc đi mua ngô về luộc nướng và làm bánh bán, tiết tới làm ghi đề sống và thế là cuộc sống. Tôi có mầm xanh hy vọng , thời gian cứ thế qua đi, tôi giờ đang đứng vững trong công việc kinh doanh tai một công ty có tên tuổi và mức lương khá. Tôi mua được đất, xây được nhà dù cũng chỉ la nhà cấp 4, tôi nhận mẹ về nuôi và tới giờ tôi cũng không hài lòng vì mẹ, con trai tôi giờ là một học sinh giỏi của một trường có tiếng trong thành phố Hà Nội.
Tôi luôn ám ảnh với ông bố dượng kia lên tôi chọn cánh làm mẹ đơn thân mãi mãi tôi sợ con tôi khổ, tôi sợ tôi có trong tay mọi thứ tôi làm ra phải chia cho người lạ, con về phía chồng tôi , dù cũng đợi tôi chín năm nhưng không một lần tôi tha thứ vì sự vô tránh nhiệm với con, anh ta không bao giờ chu cấp cho con tối một đồng và cũng không quan tâm xem con sống như nào. Gia đình nội thánh đố tôi nuôi được con lên người, 3 năm qua anh lấy vợ nhưng vợ sinh lần nào con dị tật lần đó mỗi lần xuống nhà tôi thấy cs của tôi yên ổn anh cũng rất thèm, và giờ đây tôi cũng đang mang bầu cháu thứ 2 sau 12 năm tôi chống chọi và nổ lực vất vả vượt qua, anh là công an chúng tôi yêu nhau được ba năm, anh chưa có gia đình khi biết tôi mang bầu anh cũng bỏ chạy và tôi vẫn ung dung sống vì tôi nghĩ cuộc sống này tôi cần con trên tất cả ! ( tôi viết bài này chỉ mong các mẹ đơn thân hiểu cuộc sống không ai cướp mất của ai một thứ gì, sẽ có luật bù chừ cho mọi việc tôi làm ra. Đời có rất nhiều ngã rẽ và không có con đường cụt, Nếu mẹ đơn thân nào đang ở Hà Nội và có thể làm kinh doanh được tôi sẽ giúp. Các mẹ cứ để lại phần bình luận tôi sẽ p/m cho tôi. Tôi viết sai chính tả nhiều mong các mẹ thông cảm vì tôi cũng không được học hành nhiều )
Chúc các mẹ 1 buổi chiều và vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
CFS gởi về medonthan
2 bình luận
Ban giỏi quá rất khâm phục ban
Chi quá giỏi rất ngưỡng mộ chị