Chào mọi người, thời gian này hiện tại là lúc này em thật sự mệt mỏi. Tất cả trở thành một màu đen. Năm 20 tuổi em là một sinh viên trường múa, tương lai mọi thứ nằm tất cả trong tay em. Thế rồi 1 ngày em gặp anh ấy người đàn ông em cho là tất cả của cuộc đời em. Chúng em yêu nhau khi anh ấy đang là công an nghĩa vụ.
>>> Bài liên quan:
- LÀM SAO EM CÓ THỂ QUÊN ANH TA VÀ VƯỢT QUA NỖI ĐAU NÀY
- Làm thế nào để tôi có bản lĩnh bước tiếp cùng các con ?
Chúng em ở xa nhau vài trăm cây số, nhưng tình yêu vẫn tin tưởng nhau. Thời gian thấm thoát trôi đi trong cái người ta gọi là bình yên, rồi em mang thai cũng là lúc anh ấy thi vào một trường công an. Anh ấy không thể bỏ tất cả để lấy em lúc ấy. Anh ấy nói em không nên giữ lại con nhưng em nói dù anh bỏ em thì em cũng không bao giờ bỏ con. Ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển cũng là lúc em biết mình có thai được 8 tuần tuổi. Đồng thời cũng là lúc số nợ của anh lên 100 triệu. Anh phải báo gia đình về khoản nợ ấy và không thể nói thêm với gia đình về em. Đó là cú sốc quá lớn dối với gia đình vì anh ấy là con 1. Rồi thời gian cũng trôi đi con cũng lớn dần, anh cũng đi học như bao người khác. Còn em sống với gia đình, may thay bố mẹ em cũng thông cảm, không tra hỏi bố của đứa bé là ai. Bố giận em và chẳng bao giờ ngồi ăn cơm chung. Cứ thế anh đi học còn em sống bấu víu vào bố mẹ.
Đến ngày sinh con. Anh còn ngồi trên giảng đường, còn em một mình vào bệnh viện cùng bà ngoại. Hứng chịu cơn đau của ngày sinh nở. Em chỉ mới 20 nhưng em hiểu những gì đang xảy ra với em. Rồi em bé cũng ra đời trong niềm hạnh phúc của người bố còn đi học và người mẹ trẻ. Em bé lớn dần trong vòng tay mẹ mà chưa gặp bố lần nào, em phải làm tất cả ngay từ khi vừa sinh xong một ngày vì bố mẹ em còn phải đến cơ quan. Khi con được 3 tháng, em có đưa con ra ngoài gặp anh vài lần. Nhưng rồi cuộc sống thay đổi, con người cũng thay đổi, giữa chúng em xảy ra nhiều bất đồng cho nên anh cũng chẳng quan tâm mẹ con em, và cũng chẳng cần mẹ con em.
Con em sinh ra mang họ mẹ mà chẳng có tên bố. Khi bé được 18 tháng tuổi em quyết định đi nước ngoài làm việc để quên đi những gì em đã tải qua. Ngày em xa con lúc ấy em 22 tuổi, đến một nơi xa lạ , một đất nước mọi thứ quá lạ lẫm với em. Sống bên đó 2 năm em gặp và quen một người đàn ông khác. Họ hiểu và thông cảm cho quá khứ của em. Thế rồi em có thai, anh ấy hạnh phúc khi biết em có thai. Nhưng do khí hậu và thời tiết làm em mệt mỏi nên em về Việt Nam trước còn anh ấy về sau. Em về Việt Nam cùng cái bụng bầu nhưng may thay gia đình anh ấy cũng chấp nhận rồi đến thưa chuyện nên mọi dị nghị cũng hết. Một tháng sau khi em về, anh ấy cũng về để tổ chức đám cưới. Mọi thủ tục đã chuẩn bị xong về mặt pháp luật em đã trở thành vợ anh ấy. Nhưng mọi chuyện không bao giờ như những gì người ta muốn. Bon em lại xảy ra tranh cãi và không thống nhất quan điểm rồi anh ấy và gia đình hủy đám cưới.
Em cũng mệt mỏi, trong chuyện tranh cãi là em sai và em đã xin lỗi nhưng anh ấy không tha thứ anh ấy nói không cần con, không nuôi được thì bỏ đi. Lúc ấy cái thai được 16 tuần. Em đau khổ và gia đình em nói nếu không bỏ cái thai đi thì em phải đi khỏi nhà. vì không thể sinh con lần 2 mà không có chồng. Em suy nghĩ rất nhiều và rồi em quyết định bỏ thai khi bước sang tuần thứ 17. Ngày em bỏ thai em nhắn tin chúc anh ấy sống hạnh phúc. Em cũng nói em đi bỏ thai, anh ấy xin lỗi bảo em quay về đừng làm thế, nhưng tất cả quá muộn họ đã đặt thuốc vào cơ thể em đồng thời những cơn đau cũng xuất hiện. Đau đớn lắm mọi người ạ, một thân một mình làm chuyện độc ác vừa đau vừa hận, em ân hận vì không làm mẹ đơn thân.
>>> Lấy chồng rồi chịu khổ, có đáng không?
Chuyện cũng mới xảy ra được 5 ngày thôi. Em chẳng biết sống như thế nào. Em rất yêu chồng em.
MaiN