Em đang chao đảo lắm các mẹ ạ. Em mới 18 tuổi lấy chồng và làm dâu trong 1 gia đình quá ích kỷ và phong kiến.Em đang mang bầu và cận kề ngày sinh . Chồng em tốt biết quan tâm mẹ con em. Điều e mmuốn chia sẻ ở đây là ba mẹ chồng.
>>>MẸ CHỒNG NÀNG DÂU CHUYỆN CŨ NHƯNG VÌ NHÂN PHẨM PHẢI BẮT TÔI CHỌN LỰA
Em đang rất chán nản không biết mình phải làm như thế nào nữa . Họ sống quá ích kỷ, đến miếng ăn cũng tiết kiệm. Lúc mới về nhà chồng em còn bỡ ngỡ có bao nhiêu tiền cũng thu thu đút đút cho mẹ chồng đi chợ (nhà em ở nông thôn mà) em cứ tưởng bà không có tiền thật (khi về làm dâu mẹ cũng có kể về bố chồng không cho tiền chợ) thậm chí tiền bà ngoại cho để thèm gì mua ăn (em cưới về là bầu liền) dại quá mà đến giờ em mới nhận ra bà ích kỷ vì ông không đứa tiền đi chợ nên bà có tiền mà bà không muốn bỏ ra.
Suốt mấy tháng bầu bì cứ suốt ngày ăn rau. Ngày này qua ngày khác 7,8 bữa mới có bữa thịt ăn. Chồng thì đi làm xa. Em thì học nghỉ giữa chừng nghỉ xong lấy chồng luôn nên cụng khồng có đồng dư nào nên cũng đành cắn răng chịu đựng. Cố gắng mà nuốt. Không đi chợ mua đồ ăn đã đành còn luôn miệng bảo bầu ăn rau mới tốt . Thì ăn rau tốt thật. Bác sĩ người ta bảo bổ sung thêm rau chứ có phải ngày nào cũng rau như vậy đâu. Ông bà ngoại đến chơi mà ông bà còn mở miệng ra mà nói “thịt cá tui nỏ thiết .thiết mánh rau mánh canh thôi, gà nuôi nhiều nhưng có thiết ăn ” ông bà không thiết nhưng dâu nhà ông bà thiết thì không được ăn à. Ông bà không thiết nhưng cháu ông bà cũng cần có chất mới phát triển được chứ.
Sống trong cái nhà ông bà suốt ngày chửi nhau chuyện tiền bạc. Không ai chịu bỏ tiền ra đi mua ăn. Bà ngoại cho miếng gì mang về là áp vô ăn như chưa từng được ăn đã thế còn n điến miếng cuối cùng luôn. Thật là không biết ngượng. Chồng thì đi làm xa. Ở nhà bao lần đau bụng là nói với bà vì lần đầu mang bầu nên cứ đau là sợ .bà cứ bảo k sao. Ừ thì bà cứ bảo không sao rồi để đó. Đến khi đại vắt veo mặt tái mét .gọi ông bà ngoại lên rồi thì lại bảo hấn đqu nhiều mà không nói với tui.đến lúc đi khám bà ngoại bỏ tiền đem đi chứ ông bà cũng có cho nghìn mô. Bao nhiều lần như thế rồi .lần tiếp theo đau bụng cũng thế .
Cứ nói kg sao rồi để đó. Nhờ bà đưa đi khám thì bà bảo giờ này họ không làm việc nữa. Nhà này không làm thì có nhà khác chứ. Đơ đi đến lúc ông bà ngoại đến đưa đi khám thì bà lại bảo thôi có ông bà rồi thì tui ở nhà đi làm gì cho lắm người . Rồi tiền cũng chẳng bỏ cho nghìn mô. Làm nông thôn mà đến mùa gặt lúa thu hoạch lạc ông bà ngoại đến làm giúp cho dập mặt rối còn mua bia cho mà uống nưã nhưng rồi có được lời cảm ơn đến khi nhà ông ngoại có chuyện thì cứ bình chân như vại cả ông cả bà. Chuyện gì cũng nhờ ngoại cái xe hư cũng ngoại sửa. Xong còn nói ý nói tứ. Ngoại có cái xe đem vồ đi thế là cả ông cả bà trằn đi ông thả thì bà đi bà thả thì ông đi. Còn chiếc xe cũ của ông bà hỏng rồi vứt một xó đó bỏ ai chịu bỏ tiền ra sửa mà đi. Em than với chồng, chồng gửi tiền về cho vợ mà gửi tên bà nội bà lấy về xong im re không hó hé nửa câu .
Tưởng chồng về sẽ ổn nhưng ck về rồi mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn. Biết chồng có tiền nên ông bà không ai nhắc đến chuyện đi chợ ỷ lại cho ck hết. Chồng đi làm tích góp được mấy triệu bạc để lo cho vợ sinh nở. Vậy mà ông bà còn ỷ cho anh hết. Chông không đi thì thương vợ không có gì ăn mà đi thì ông bà cứ hộc mặt vô ăn rõ chán ăn chê nỏ nghị chi cho dâu con cả nên nhiều khi e nỏ muốn cho ck bỏ tiền đi chợ. Kể lại gần đây nhất e bị động thai. Hôm đó ngoại nấu mấy món ngon gọi về ăn. 2 vợ chồng ăn xong đến tối về em bị đau bụng đi khám họ bảo bị động thái phải đi viện .
Tiền thì chồng em bỏ thẻ buổi tối không rút được nên về há miệng mượn đỡ ông bà đợi sáng mai rút về trả .ông không cho nằm đánh võng sang chuyện khác rồi còn chửi xa xả bảo thèm chi nói mua mà ăn vì mánh ăn mà về ngoại để bị như vậy (ở nhà mà có thức ăn mà ăn với cơm qua bữa là may lắm rồi .chứ có món ngon thì đã k về ngoại) mượn bà thì bà nói ông (kiểu kg cho mượn ) mãi ông bà ngoại đến hỏi han rồi nói ông bà có mang theo tiền lúc đó ngại quá hay sao mà bà ý mới đưa tiền cho ck xong còn hỏi lấy mấy trăm . (đi viện mà hỏi lấy mấy trăm thì quả thật là đéo muốn cầm luôn) đến viện thì ck với ông bà ngoại xoay ngược xoay xuôi chứ bà ta cũng không biết dâu nó bị gì nằn xó mô . Đến sáng mai bà ngoại dắt vô mới biết. Không ở lại chăm dâu lúc ra về còn bảo đưa bớt tiền đây chứ cầm gì cho lám. Cho vay có 3 triệu bạc ngày đầu tiên nằm viện mà bà còn làm vậy . Suốt mấy ngày nằm viện chứ bà không đến thăm đã đành họ hàng bên nội cũng không 1 cuộc gọi hỏi thăm. Ông bà sống thất Đức ích kỷ đến mức anh em bỏ bê không ai dòm ngó vậy đó giờ để con cháu phải chịu vậy đó.
>>> HÃY SỐNG HẠNH PHÚC VÀ ĐỪNG BAO GIỜ TRÁCH MÓC BẤT KÌ AI
Đến ngày em ra viện về đến nhà chân trong cựa ngoài không ai hỏi con thế nào rồi có đau nữa không mà chỉ lo hỏi hết bao nhiêu tiền có nhiều không. Rồi đến khi hàng xóm đến thăm ông bà lại cứ ca bài ca ăn gì thì nói mua cho ăn. Vì miếng ăn mà về ngoại giờ thành ra thế kia hết bao nhiêu là tiền . Ông nói có sách lắm nhưng ngày đầu tiên con dâu ở viện về bà nói ông đưa tiền đi chợ, ông chửi bà chửi xa xả vào mặt xong vẫn không đứa cho bà 1 nghìn nào. Ông ca thì hay lắm nhưng những hành động của ông thì thất Đức quá.
Em chán nản khi cứ phải nhịn nhục như thế này, chỉ khổ ông bà ngoại thôi. Em chán lắm rồi em muốn thoát khỏi nhà này muốn thoát khỏi hoàn cảnh này. Em không thể để con em phải chịu đựng những chuyện này như em. Các mẹ cho em lời khuyên với.
Cfs gởi về hội