Medonthan- Tôi tự hỏi là tôi lấy chồng để được cái gì? Ngay đến một cuộc sống đơn giản bình dị thôi cũng không có được sao?
- Bố mẹ chồng khó tính tôi liệu có nên ly hôn chồng?
- Mẹ chồng nàng dâu 18 tuổi câu chuyện không hồi kết
- Chồng tệ bạc nhưng ba mẹ chồng rất tốt với em, em phải làm sao?
Lúc yêu, anh thề thốt với tôi là: “Chuyện nợ nần của mẹ anh không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của mình”. Nhìn hoàn cảnh của anh tôi rất thương, lúc đó tôi nghĩ mẹ anh thật vĩ đại khi không đi bước nữa ở vậy nuôi con chăm bố mẹ chồng, bố anh mất lúc anh còn nhỏ. Tôi thực sự quý mẹ anh, bởi tiếp xúc thấy bà cũng hiền, không xăm soi gì, chỉ có điều bà làm nghề vi phạm pháp luật, lô đề.
Qua vài lần nhìn bà làm, tôi nghĩ chắc cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hai đứa. Và tôi quyết định lấy anh.
Ngày thứ 2 sau khi lấy chồng, vấn đề được đặt ra ở đây là tiền cưới, bà kêu để bà giữ cho, khi nào 2 đứa cần bà sẽ đưa. Chồng tôi cũng ngọt nhạt nói vui đưa mẹ 49 thi lấy 50, tôi cũng hơi lững lự nhưng rồi cũng phải làm theo.Lấy nhau chưa đầy 1 tháng, mẹ chồng tôi gọi điện cho bố mẹ tôi vay tiền, vay với con số lớn. Mẹ tôi không cho- nói thắng ra là nhà tôi không thể nào có được số tiền mặt to như vậy.
Xong bà quay ra khóc lóc tỉ tê với tôi. Tôi hiểu ý là phải đưa số trang sức cưới cho bà, mà nói thẳng ra là số quà cưới mà họ hàng bên bà cho tôi đều phải đưa hết sau lúc cho vài tiếng. Tóm lại là tôi không còn chút vốn liếng nào.
Cảm giác lúc này của tôi là bà cưới vợ cho con trai là để con dâu trả nợ cho bà, vì gia đình tôi cũng ổn. Tôi lấy anh vì tình yêu chứ không hề nghĩ sẽ nhờ cậy nhà chồng, vì tôi có công việc tốt ngay khi vừa ra trường.
Nhưng tôi vẫn “kệ” vì lúc đó tôi vẫn còn “tình yêu”, rồi niềm vui của tôi cũng đến, tôi có bầu, tôi bắt đầu tiết kiệm tiền để sinh con, gần lúc đẻ số tiền đó đủ để tôi sinh con theo chế độ VIP.
Nhưng lại lần nữa mẹ chồng tôi làm tôi không thể nào yêu thương hoặc còn một chút tình cảm nào với bà, bà kêu tôi cho bà mượn tạm số tiền đó, được thêm chồng tôi lại kêu đưa. Lúc đó tôi rơi vào trang thái chán nản nhất, gần đến ngày sinh bà đã bỏ trốn vì không thể trả nợ số tiền chơi lô đề của bà.
Tôi sinh con trong trang thái mẹ chồng trốn nợ, và tiền sinh con thì phải ứng tiền cơ quan. Bố mẹ tôi thừa sức chăm lo cho tôi lẫn con, ông bà luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi, nhưng tôi không dám nói một câu với ông bà, tôi giấu mọi chuyện nhà chồng, tôi hiểu ông bà sẽ đau xót thế nào khi tôi phải sống như vậy, ngoài đời tôi không là gì ai, nhưng với bố mẹ tôi, tôi là viên ngọc. Một mình tôi ngậm đắng nuốt cay tự lo cho mình và con.
Ba tháng sau bà mò về, đúng ngày đầy tháng của con tôi, tôi có làm mấy mâm mời cô chú, bà về ít ra không có gì cho cháu thì chúc cháu một câu, đằng này bà chỉ chăm chăm vào nói sao không mời mẹ và anh em của bà. Lúc này tôi chỉ muốn hét vào mặt bà “thế lúc tôi đẻ có ai hỏi thăm tôi một câu không?”, hay em bà còn gọi điện chửi tôi là “không lo cho mẹ chồng, tụi mày bỏ mẹ được chứ tao không bỏ chị tao”.
Rồi cuộc sống bên nhà chồng là lâu lâu có bọn đến đòi nợ.
Tôi tự hỏi là tôi lấy chồng để được gì? Ngay đến cuộc sống đơn giản bình dị thôi cũng không được.
Tôi muốn được như mọi người ở đây, được làm một bà mẹ đơn thân chăm sóc con một cách tốt nhất.
vuthingoclien251… gửi cfs về medonthan
Bình luận bị đóng