Các mẹ giúp em với, cho em lời khuyên, chuyện không phải của em nhưng thật sự em rất là nhức đầu. Chuyện là như vầy, em có anh hai 19 tuổi, còn rất ham chơi và chưa biết lo. Một năm trước anh hai em có quen 1 chị cùng tuổi, rồi cả 2 lỡ đi quá giới hạn.
>> Bài liên quan:
Nhà chị ấy thì khó nên chị ấy bỏ nhà qua nhà em, gia đình em biết cũng do anh hai em nên cũng cho cả 2 sống chung, chị ấy năn nỉ gia đình em đừng nói cho gia đình chị ấy biết vì ba chị ấy không giết cũng đuổi đi, sợ chị suy sụp nên gia đình em mắc sai lầm là không nói rồi kiếm cách khuyên chị về nhà. Do chị ấy mang thai còn rất nhỏ, cỡ 2, 3 tuần, nhưng gia đình em không hề kêu bỏ chỉ khuyên suy nghĩ cho kĩ về tương lai, 2 đứa không nghề ổn định, gia đình em lại khó khăn, nếu quyết định thì đừng bao hối hận. Cuối cùng chị quyết định bỏ thai. Ba chị ấy cuối cùng cũng tìm được rồi trách móc gia đình em này nọ, gia đình em chấp nhận vì thương chị, nhưng vẫn cho sống chung với gia đình em.
Em cũng quý chị mà do tính tình nhõng nhẽo, làm gì cũng như con nít nên 1 phần em ác cảm nhưng được cái bản tính cũng hiền còn gặp chuyện là mở miệng không thua ai. Cứ hễ gặp chuyện gì trở ngại về tình cảm là khóc lóc, dằn vặt anh hai em, rồi lấy đứa con đã bỏ ra mà nói. Ý là do gia đình em ép bỏ. Rồi tới bây giờ em biết anh hai em cũng mệt mỏi vì chị ấy không thay đổi nên cũng hay cáu gắt. Chị ấy cứ gọi rồi than thở với em. Nhiều lần em biết anh hai em không đem lại hạnh phúc cho chị ấy nên cũng khuyên khéo nên buông đi cho nhẹ lòng, không đau khổ nữa mà chị ấy cố chấp nói yêu không bao giờ hối hận mà tại sao cứ than thở với em như vậy chứ.
Vậy cũng không sao nhưng giờ em mới điên khi chị ấy nói nếu không thành với anh hai em thì chị sẽ rút lui, chỉ xin anh hai một đứa con thôi, sao lại có 1 người suy nghĩ thiệt thòi cho bản thân như vậy, em cũng khuyên bỏ suy nghĩ đó đi, nếu không thành thì bỏ đi mà làm lại từ đầu. Về phía em thì sẽ nói lại với gia đình về chuyện này để kịp ngăn cản chuyện chị ấy xin anh hai cho một đứa con rồi rút lui, chị ấy nói sẽ không dùng con để níu kéo nhưng chắc gì gia đình chị ấy để yên cho ba mẹ vì không chịu trách nhiệm, em cũng xin lỗi chị vì em cũng muốn bảo vệ gia đình em thôi, em làm vậy có đúng không ? Các mẹ cho em lời khuyên là em nên khuyên chị ấy sao đây, em đã không bênh vực anh mình vì biết anh còn ham chơi lắm, em chỉ muốn tốt cho chị thôi, xin cho em lời khuyên.
Viết những dòng tâm sự này là lúc em đang rơi những dòng nước mắt đau xé lòng.
Cfs gởi về hội medonthan