Năm tôi 18 tuổi là năm đầy biến động và khủng hoảng. Trượt đại học, bố mất, nhà rơi vào khủng hoảng cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi với trách nhiệm là chị cả, lao ra ngoài đời lăn lộn kiếm sống. Rồi tôi gặp anh, một chàng sinh viên ranh mãnh. Tôi là người có tự tôn rất cao. Lúc anh mới theo đuổi tôi luôn trốn tránh, tìm đủ mọi lý do từ chối vì nghĩ mình không xứng. Không bằng cấp, nghề nghiệp lao động tay chân, trong khi anh đang là sinh viên năm cuối của đại học ngoại thương tiền đồ sáng lạng.
>>>MONG MỎI SAU NÀY SẼ CÓ ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC
Nhưng với sự kiên trì và cố chấp của anh đã làm tôi yếu lòng. Chúng tôi yêu nhau 3 năm. Trong 3 năm đó anh đã tốt nghiệp và được gia đình xin vào làm trong ngân hàng, còn tôi thì học nghề may và may quần áo cho khách. Gia đình tôi cũng thoát được cảnh khó khăn. Cũng trong 3 năm đó anh dẫn tôi về nhà giới thiệu với bố mẹ. Tôi chìm đắm trong hạnh phúc xa hoa ấy. Sinh nhật 22 tuổi của tôi, anh cầu hôn, chúng tôi quyết định sẽ kết hôn trong năm đó. Anh chọn ngày đẹp đưa tôi đi đăng ký kết hôn, còn hai bên gia đình chọn ngày tổ chức đám cưới. Cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay tôi vui mừng đến rơi nước mắt. Giờ chúng tôi chỉ chờ đến ngày cưới để công bố với hai họ nữa là xong. Nhưng đời không như mơ. Mà đời tôi vốn dĩ đã toàn là ác mộng. Đêm trước hôm nạp tài, tôi nhận đuợc điện thoại của bệnh viện báo anh bị tai nạn. Run rẩy chạy đến, trong lòng cầu nguyện nhưng ông trời không thương. Đón tiếp tôi là cảnh mẹ chồng được bố chồng ôm chặt khóc không thành tiếng. Khi nhìn thấy tôi, bố chồng chỉ bảo vào gặp nó lần cuối. Lúc đó trời đất như sụp đổ, mọi thứ vỡ tan từng mảnh. Tôi loạng choạng bỏ chạy. Tôi nhốt mình trong phòng không ăn không ngủ, đầu óc trống rỗng. Đến ngày chôn anh, tôi như kẻ vô hồn đi theo xe tang. Nhìn anh bị vùi sâu trong lòng đất, tôi ngất lịm đi không còn biết gì nữa. Khi tôi tỉnh lại thấy mình trong bệnh viện. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Mẹ nói cho tôi rằng tôi mang thai đuợc hơn 1 tháng. Ai cũng bảo tôi bỏ đứa trẻ đi, tôi mới 22 còn quá trẻ, tương lai còn rất dài. Bố mẹ chồng thì bảo tôn trọng quyết định của tôi, con trai bà khiến tôi trở thành góa phụ nên bà không ép tôi giữ đứa bé.
>>> DÙ THẾ NÀO THÌ MẸ SẼ LUÔN CÙNG CON YÊU VƯỢT QUA KHÓ KHĂN
Mặc kệ những lời khuyên can, tôi quyết định giữ đứa bé lại. Dù rất nhiều người không hiểu chuyện dị nghị, dù chưa làm đám cưới nhưng trên pháp luật tôi có chồng, con tôi có cha, như vậy là đủ. Giờ tôi đã 24 tuổi, con trai tôi đã hơn 1 tuổi. Bố mẹ chồng nhiều lần tỏ ý muốn nuôi con để tôi đi bước nữa nhưng tôi từ chối. Với tôi, anh cho tôi 3 năm hạnh phúc, và cho tôi một đứa con trai xinh xắn, bố mẹ chồng hiền lành, như vậy là đủ. Tôi không biết tương lai tôi có thế nào, chỉ biết hiện tại tôi đang hạnh phúc. Như vậy là đủ. Làm mẹ đơn thân dù sẽ dẫn đến những lời ong tiếng ve, những dị nghị lời đồn đoán ác ý, nhưng tôi vẫn sống thẳng lưng, vì người chồng đã khuất và vì đứa con trai bé bỏng.
Cfs gởi về medonthan