Không rõ em dùng danh xưng như vậy có quá đáng với em không, vì ít ra anh vốn cũng là người đàn ông em từng yêu, hết lòng tha thứ và là cha của con em. Nếu em hơi quá lời, hãy cho em xin lỗi.
Anh à, nhớ chứ, nhớ ngày 7-9-2013, cái ngày định mệnh để em gặp anh và biến đổi cả cuộc đời em. Chúng ta quen nhau trên diễn đàn anh nhỉ? Em vẫn nhớ như in lời văn hóm hỉnh của anh, nó làm em thích. Còn anh, anh thích cái vẻ bất cần đời và có phần mất dạy như em. Em nhớ, hồi đó chúng ta quen nhau anh giới thiệu về bản thân anh thật tuyệt. Anh bảo anh du học Boston về, gia đình có cửa hàng ăn uống, anh bảo anh làm cho cơ quan cung cấp vốn Oda. Lúc anh nói em chỉ trố mắt ngạc nhiên vì sao như anh vậy mà đến 33 tuổi vẫn độc thân để quen em.

Em không vì những thứ như lời anh giới thiệu để mà yêu anh, bởi nếu cần em đã không sống độc thân cho đến ngày gặp anh. Em nhận thấy chúng ta có nhiều điểm tương đồng nên chúng ta yêu nhau. Ngày em đưa anh về ra mắt gia đình, mọi người rất vui. Ở quê mà, quý nhau lắm, thật lòng lắm. Anh nhớ không? Hồi đó anh bảo anh ăn chay trường, ba má em đã phải nấu riêng từng món ăn chay để phục vụ anh, anh chắc quên sạch. Rồi sao nhỉ? Anh bảo anh gặp trục trặc công việc, anh muốn tìm nơi yên tĩnh để nghĩ ngơi, và anh muốn về nhà em. Ba má đã đón tiếp, cưu mang anh những lúc như vậy kia mà. Sao anh không nhớ. Rồi em mang thai, anh bảo trước với người yêu cũ anh làm mọi cách nhưng vẫn không thể có con và anh muốn có một đứa con. Nhưng khi em báo tin, có vẻ anh không vui cho lắm.
Em hơi hụt hẫn nhưng rồi em tự bao biện rằng chắc công việc anh không suôn sẻ nên anh cư xử như thế. Cái ngày em đi khám thai bác sĩ bảo rằng không có tim thai khi con đã được 5 tuần tuổi, có nguy cơ phải bỏ thai em khóc, khóc như mưa từ cổng bệnh viện để rồi vô thức đi bộ về chùa rồi vậy em cũng cứ ngồi khóc. Anh cuống cuồng tìm em rồi hai đứa cứ thế ôm nhau mà khóc vì sợ mất con, lúc ấy em hiểu, anh cũng yêu con như em yêu con vậy. Rồi thai cứ lớn lên, e không che giấu gia đình e được, ba má em hỏi anh giờ tính sao, anh bảo sẽ đưa chị gái và bố xuống để nói chuyện vì nhà có 3 chị em gái và anh nhưng hai chị gái đầu không thích em dù chưa gặp mặt vì không hợp tuổi. Anh nhớ chứ, anh thoái thác chắc phải đến 5 lần đến khi em mang bầu 3 tháng. Em tin anh nên vẫn đợi anh giải quyết. Em tin anh mà. Rồi linh tính phụ nữ mách em, em nhớ như in hôm đó thứ bảy, em mệt lã người vì ốm nghén nên ở nhà nhưng vẫn xách xe chạy đến nhà anh, cái ngôi nhà mà em vẫn hay đến đó đón anh mỗi khi đi đâu nếu anh không có xe.

Em gặp chị gái anh, cái người anh bảo không thích em đấy. Khi em nói tên anh ra, họ bảo là ai. Anh sẽ không hiểu cảm giác của em lúc đó đâu, như rơi xuống vực thẳm, rồi người ta bảo à… anh là người cùng quê, làm ăn chung nhưng bị giật nợ nên họ cưu mang. Lần này em lại vào chùa khóc, khóc còn nhiều hơn những lần trước. Em gọi điện cho anh chỉ để mong rằng vì người nhà anh ghét em nên họ bịa đặt thế nhưng anh tắt máy. Em như con điện chạy đến nhưng nơi anh bảo quen biết, nơi làm việc để tìm thêm thông tin về anh nhưng chỉ là số 0. Em uất hận. Người nhà tìm ra em, họ luôn bên em, những lúc em vấp ngã họ luôn bên em, ấy vậy mà vì anh, chỉ vì anh mà em bỏ mặc tất cả. Anh níu kéo em, van xin em giữ lại con, anh sẽ rời xa nhưng chỉ xin em giữ lại con vì con không có tội tình. Anh có biết, không cần anh van xin cũng đã quan tâm giữ lại con dù bao nhiêu người bủa vây em lúc đó chỉ với một lời khuyên bỏ con đi để đừng phá hủy tương lai như vậy. Rồi gia đình em thương em, vẫn cho anh cơ hội kia mà. Nhưng đáp lại anh lặng lẽ bỏ đi giữa đêm khuya, anh để một mình em đối diện với mọi thứ. Có bao giờ anh tự thấy anh ác độc với em quá không. Rồi anh bảo có lẽ anh bỏ hết mọi thứ ở đây, anh về bắc sống.
Em đã mừng thầm vì như vậy ít ra anh còn có nơi nương nấu, có gia đình người thân vì những lúc như thế em không bên cạnh anh nên em vẫn muốn anh có một chỗ dựa nào đó thật vững chắc. Và người đời vẫn nói, gia đình là chỗ dựa vững chắc nhất cơ mà. Anh à nếu tết năm sau đó em không chủ động hỏi thăm anh, cho anh quay về cùng em thì có lẽ giờ mọi chuyện không xấu đến nước này. Em đã bỏ ngoài tai mọi lời khuyên răng để dọn ra ngoài sống cùng anh, để có một mái ấm vì anh lại quay về Sài Gòn 1 mình, lại kiếp sống lang thang, và em sợ anh lại tiếp những chuỗi ngày ngủ công viên, bệnh viện, em sợ lỡ đêm hôm gió máy, anh bề gì ai sẽ lo lắng cho anh. Em lúc đó chỉ lo cho mỗi anh, quên đi bản thân em và người thân của em, quên mất ba má em đau đớn vì em.

Anh về, 22-4-2014, ngày anh về đó, ở với nhau 1 thời gian, anh bảo anh đi làm, em vẫn tin, anh có mang về cho em 3 tháng lương. Trời ơi, e vui kinh khủng, e quý trọng những đồng tiền đó của anh bởi ít ra nó là mồ hôi công sức của anh và là những đồng tiền anh cho em để lo cho cuộc sống hai đứa bởi trước đây toàn tiền em bỏ ra. Anh đi làm đâu được 3 tháng anh bảo công trình ngừng không làm, anh nghĩ ở nhà, em mang bầu đến những tháng cuối vẫn ì ạch đi ra cảng làm hàng nhập khẩu chỉ mong kiếm thêm đồng nào hay đồng ấy. Đi làm ai cũng trố mắt nhìn bởi có đứa nào bụng vượt mặt như em mà liều mạng đi nghênh ngang như thế. Em gặp người quen, em chạy trốn, anh biết không, em chạy trốn như một đứa ăn cắp bị người bị hại bắt gặp, em mang bầu mà chẳng dám về nhà, ra đường em phải ngó trước nhìn sau vì sợ người quen thấy. Chắc anh lại không hiểu được nỗi tủi hờn của em đâu.
2-7-14, em chuyển dạ, anh cuống cuồng lo lắng, em biết anh yêu mẹ con em nhiều chỉ là hoàn cảnh anh khó khăn nên anh phải thế nên dù bao nhiêu lần anh mắc sai lầm với em nhưng em vẫn chọn cách tha thứ bởi em tin dùng tình yêu thương sẽ cảm hóa được con người anh nhưng đến bây giờ em thấy em sai đến kinh khủng. Con ra đời, những ngày chăm em và con ở bệnh viện là những ngày anh chứng tỏ được vai trò người chồng, người cha, và em quý hình ảnh anh lúc đó, mãi mãi hình ảnh đó không phai nhòa trong em. Em không được về nhà mà phải ở phòng trọ, em nhớ lúc ở phòng trọ má chăm em, má khóc em biết chứ chỉ là em cố tình không biết để má không đau. Rồi chăm em được mấy ngày má phải về vì sợ người ta nghi ngờ, má về má lại lên. Rồi chị hai thưong hai mẹ con em, chị hai cầu xin ba cho phép mẹ con em về nhà, em khóc vì hạnh phúc và như người được sống lại. Ấy vậy mà anh không hề có một lời cảm ơn và xin lỗi ba má em. Đến giờ, anh vẫn nợ một lời xin lỗi. Anh à, có phải vì em yêu và dễ dàng tha thứ nên anh xem thuờng quá không.

E sinh con được 1,5 tháng thì anh có người phụ nữ khác. Chị ta tìm đến em và em đón tiếp lịch sự. Cần gì hơn thế hả anh, có phải em nhân từ quá từ lúc đầu hay không mà để sau này khi người ta hứa hẹn rời xa anh, biết về sự mất mát, thiệt thòi của em ấy vậy mà họ vẫn dang tay đón anh. Hai người sống chung, anh giấu tiền, anh vẫn níu giữ mẹ con em, làm vậy thế làm chi hả anh, tham lam quá hóa thừa anh ạ. Chị ta cấm em không được liên lạc với anh, còn hù dọa kêu giang hồ giết chết mẹ con em nếu dám bước chân đến nhà chị ta phanh phui ra sự thật về anh bởi anh cũng như trước đây, tạo 1 vỏ bọc đến hoàn hảo, đầy học thức và giàu có. Anh nào có biết, người phụ nữ này sinh con cho anh, chịu bao thiệt thòi vì anh có những lời giận dỗi rồi anh lấy đó làm lý do bắt lỗi, nếu em không nổi điên lên thì có lẽ đã không là em, và vì điên, vì ghen nên em vô tình báo công an để bắt anh vì biết anh đang bị truy nã. Anh hận em, cả chị ta cũng vậy, chị ta bảo em chia cách anh với chị ta. Dùng những ngôn từ ghê tởm để chửi mắng em. Ngày em và con ra Bắc thăm anh, anh bảo hãy đợi anh về, em biết lúc đó anh nói vậy vì anh biết thừa em có khả năng chạy chọt án cho anh, nhưng em làm tất cả vì em thấy hối hận vì đã đẩy anh vào đấy.
Anh có biết, một người phụ nữ bị anh lừa lấy sạch tiền còn mang nợ, tay ôm đứa con dại, không có việc làm đã phải vất vả như thế nào để lo cho anh không, chắc anh lại không biết và cũng không thèm quan tâm. Em biết tính anh mà. Ngày anh xử án, cả em với chị ta đều có mặt, anh chọn cách quay về cùng em, và em biết lý do vì sao anh đưa ra quyết định đó, em biết chứ, ngu ngơ đến mấy cũng biết. 9 tháng anh đi tù là 9 tháng em mòn mỏi đợi trông, là 9 tháng trời em cố làm vừa lòng cha mẹ anh. Chưa bao giờ họ chủ động gọi cho em để hỏi thăm về cháu họ, họ gặp rồi kia mà, họ làm ra vẻ họ quý mến cháu lắm kia mà, vậy nhưng hiếm hoi lắm mới có lời hỏi thăm. Em cảm ơn vì điều đó. Anh về, em cứ tưởng sau những thứ em đã cố vì anh mà làm, anh sẽ biết trân trọng, ngày anh về em hồi hộp đến mức không làm được gì, rảnh em lại gọi ra nhà xem anh về chưa, em sợ anh lại đi lang thang chẳng chịu quay về.

6 năm, lâu quá cho một người đi xa. Đáp lại tình cảm, sự thủy chung em dành cho anh là sự thờ ơ đến lạnh người. Anh chỉ hỏi thăm con 1 câu rồi thôi. Em lại bao biện chắc anh mới về còn nhiều bỡ ngờ, e đợi…em đợi rồi lại làm thừa. Và mới đây thôi, anh bảo với em, đừng trông mong gì ở anh bởi anh không thể sống cùng em, không muốn nhìn mặt em. Ôi, mặt em nó khó coi đến vậy sao anh? Có khi nhìn mặt em anh không nuốt nổi cơm ấy anh nhỉ. Em cám ơn, vì cuối cùng anh cũng chịu nói ra những lời thật lòng sớm để em biết. Nhưng anh à, em đủ mạnh mẽ để vượt qua hết mọi nỗi đau sau này. Bao nhiêu lần anh cho em cơ hội để tập cách mạnh mẽ kia mà, thì một lần này nữa thấm thía gì hả anh. Bây giờ, em tự tin để nói với bạn bè, người quen rằng em là mẹ đơn thân, em chẳng gì phải xấu hổ, em không cần anh – một người chồng, người cha tồi quá sức. Em chỉ tiếc, ba má em sinh em ra có mắt như mù để cứ nhìn sai mãi về con người anh. Em cám ơn anh vì đã ghé ngang qua cuộc đời em. Giờ mẹ con em cùng nhau đi trên con đường hạnh phúc mà không có anh. Em cảm ơn.
>>>Không hối hận khi quyết định làm mẹ đơn thân
#cfsmedonthan