Tôi đã từng khủng hoảng sau khi chia tay, nhưng giờ đây mọi thứ xung quanh tôi thật tuyệt. Chắc hẳn sẽ rất khó, nhưng hãy nhớ chỉ có bản thân mới có thể khiến chính mình thực sự vui.
- Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn
- Không anh cũng chẳng sao
- Tìm được nhau không hạnh phúc bằng ở bên nhau dài lâu…
Ngoài gia đình, tôi đã dành toàn bộ thời gian còn lại của mình cho anh – chàng trai mà tôi yêu rất nhiều. Chúng tôi giả định về tương lai, nghĩ về những con đường hạnh phúc, tính đến đời sống vợ chồng sau hôn nhân, tiết kiệm chi phí cho những chuyến du lịch hai người vào năm sau và năm sau nữa. Để rồi một ngày… anh nói chia tay tôi khi mọi kế hoạch vẫn còn dang dở, anh nói chia tay tôi mà chẳng có lấy một lý do.
Tôi suy sụp hoàn toàn, nằm trên giường bệnh suốt một thời gian dài – không muốn ăn gì, cũng không thể ngủ – hầu như tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghĩ về anh. Giống như một đoạn phim tua lại, kí ức và kỉ niệm về anh cứ liên tục ùa về, dù rất muốn nhưng không biết làm sao mới có thể xóa đi mọi thứ.
Tôi và anh đã trải qua rất nhiều phút giây hạnh phúc, chúng tôi đã rất vui vẻ, nhưng đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi có thể làm gì? Tôi nên làm gì đây?
Sau vài tháng, cô bạn thân của tôi đã đến và khuyên tôi nhiều thứ. Cô ấy mắng tôi, bảo tôi chia tay rồi sao không cố tự mình đứng dậy. Đúng rồi, trên đời này đâu phải chỉ có mình anh! Nhìn xem những tháng ngày ta bi lụy vì một người thì đã biết bao người lo lắng cho ta? Cô bạn thân đáng yêu của tôi đã giúp tôi phần nào giải tỏa căng thẳng tự mình tạo ra. Cô ấy đưa tôi ra ngoài, nơi cuộc sống vẫn trôi nhẹ tênh để tôi thấy lòng mình nặng trĩu một cách thật vô nghĩa.
Nếu nói thật lòng, tất cả mọi thứ từ việc đi theo cô bạn ăn uống, vui chơi tôi đều miễn cưỡng thực hiện, vởi tôi chưa thoát khỏi nỗi đau về anh. Rõ ràng, nếu con người dễ dàng quên đi một người thì đó đâu phải là tình yêu mãnh liệt, nếu con người chia tay rồi xem như kết thúc trò chơi thì thế gian này đâu ai phải buồn, phải khóc.
Nếu bạn hỏi vì sao tôi phải trốn mãi một góc như thế? Vì… tôi sợ. Tôi sợ ra ngoài và nhìn thấy những cặp đôi hạnh phúc. Tôi sợ nghe ai đó vô tình hỏi về người tôi yêu. Tôi sợ những người chưa biết chuyện của tôi lại liến thoắng kể về tình yêu của họ.
Tuy nhiên, khi đã đối diện, tôi cảm thấy mình không sợ như nỗi sợ tôi đã tự vẽ ra, tôi cảm thấy mình thoải mái cho những cuộc vui bên ngoài. Bằng cách nào đó thật kì diệu – khi tôi tham gia vào những hoạt động khác – tôi đã thôi suy nghĩ về anh.
Vậy đấy, thay vì cứ nhốt mình tại một nơi nào đó, đau buồn rồi mặc sức nghĩ về anh thì ở một nơi khác nhiều người hơn, có gia đình, có bạn bè, tôi có thể quên anh và tận hưởng tiếp cuộc sống của mình. Vài lần nhận ra điều hay ho như thế, tôi tự nhủ bản thân rằng đã đến lúc buông bỏ anh một cách dứt khoát khi mà vốn dĩ hình ảnh của anh giờ đây chỉ là những kỉ niệm.
Sau chia tay, hãy nghĩ về bản thân mình. Bạn sẽ không tưởng tượng nổi mình có thể làm được gì nếu không ra ngoài. Bạn sẽ không tưởng tượng nổi mình mạnh mẽ đến đâu nếu cứ vùi mình trong mớ hỗn độn về anh.
Sau chia tay, hãy nghĩ về bản thân mình. Hình hài này, cơ thể này là do bố mẹ bạn một tay chăm sóc và nuôi dưỡng, sao cứ phải vì một người nào đó vội vàng đi ngang qua đời khiến nó suy sụp? Đừng vì một người đã chẳng còn quan tâm đến bạn mà quên đi sự lo lắng của rất nhiều người khác. Nếu tạm thời chưa thể nghĩ cho mình, hãy nghĩ về gia đình thực sự của bạn.
Một người làm bạn ngã, nhất định sẽ có rất nhiều người khác sẵn sàng giúp bạn đứng lên. Một cánh cửa đóng lại, nhất định sẽ có rất nhiều cánh cửa khác mở ra. Trong thế giới hơn 7 tỉ người chen chân nhau sống, chẳng lẽ bản thân không thể tiếp tục tìm ra nổi một chốn dừng chân?
>>>Không có anh, em vẫn sống tốt đấy thôi…
medonthan ( tổng hợp)
Bình luận bị đóng