Chiều nay khi mà vừa hoàn tất thủ tục ly hôn, đang lẽ ra tôi đã rất thoải mái vì bấy lâu đã trút được gánh đau khổ xuống. Nhưng không phải thế, khi không còn ai là nước mắt lại rơi, tự trách bản thân mình “không cho cơ hội thì làm sao người khác có khả năng gây tổn thương”
- Có người hỏi tôi “Làm mẹ đơn thân có dễ không?”
- Hạnh phúc mắc quá em không mua nổi đâu.
- Singlemum không có gì là to tát, tủi nhục hay đáng trách.
Là đêm đầu tiên được người tình của chồng báo cho biết họ có quan hệ lâu ròi, kèm hình ảnh, tin nhắn chứng minh chúng nó qua lại với nhau, rủ nhau ra thuê phòng ở riêng. Cả 2 vợ chồng im lặng không ai nói với ai câu nào. Bạn mình bảo hỏi chồng đi, nói chuyện với chồng đi. Nhưng để làm gì?
Sang đưa đơn cho chồng ký, nhìn chồng vội vàng thu dọn hành lý để vào SG giải thích cho ẻm “tụi anh ly thân lâu rồi, sự thật không có ở với nhau, anh chỉ về thăm con”. Cầm đơn lên trên chắc chụp gửi làm thêm bằng chứng cho cô ấy. Tim tôi vụn vỡ, ôm con bị rối loạn tiêu hóa trên tay mà không có cảm giác gì nữa.
Đó là người theo đuổi tôi bao nhiêu năm, là người cần gọi là có mặt, là người cứ noel là không quên chúng tôi đã yêu nhau, ………….”. Sáng nhận được điện thoại của cô bồ thì đêm qua vợ chồng tôi đã ân ái cả đêm, sáng ra vẫn con quấn lấy nhau tranh thủ các con được ông bà đón về chơi.
Chồng tôi là bạn cùng lứa, không có gì đặc biệt chỉ là gia đình khó khăn, khi chọn người đó thì tôi nghĩ xuất thân từ khó khăn sẽ phấn đấu, biết yêu thương gia đình nhỏ. Nhưng không? Anh ấy là người ham chơi, mê nhậu, đủ tật, banh bóng….. nhưng “ chung thủy “ – đó là tôi tự chấm điểm cho chồng.
Xung quanh luôn bảo, kể cả gia đình chồng đều nói “bỏ đi, bỏ nó đi, sống gì không trách nhiệm”. Tôi vẫn cố gắng giữ lấy chồng vì đó là cha của con mình. Tụi nó không thể thiếu vắng cha.
Ngồi đây viết những dòng này, khi đang gào thét “ tại sao, tại sao đối xử với tôi như vậy? tàn nhẫn với tôi như vậy sao? tôi đã làm gì nên tội, tôi đã sai ở đâu? “ Tình yêu có lý do của nó, thứ tình yêu lén lút, thứ tình yêu che giấu sau lưng người vợ kinh tởm làm sao?
Coi fim, đọc truyên nghe kể nhiều nhưng tôi không dám hình dung nó xảy ra với mình thì làm sao? Tôi không bước nổi, không dám nghĩ gì, tôi chỉ muốn chết đi cho xong đỡ đau đớn, tủi nhục .”
cfsmedonthan!