Ban đầu khi biết mình có em bé anh đã tìm mọi cách từ bỏ trách nhiệm, bỏ rơi em. Em đã làm việc quần quật buôn bán để kiếm tiền ăn uống dưỡng thai, rồi tiền sinh đẻ, đồ sơ sinh…. Dĩ nhiên anh không phụ cấp được gì.
- Singlemum không có gì là to tát, tủi nhục hay đáng trách.
- Trách ai bây giờ khi người còn vướng bận là em
- Hành trình tìm lại Hạnh phúc.
Anh nhắn tin sẽ chịu trách nhiệm. Thai kỳ tuần 28, anh quyết định kết hôn nhưng thật ra là kế hoãn binh mà thôi. Em nghèo không đủ điều kiện để lấy anh. Phong tục mua chồng, em phải cầu cứu anh em góp để mua chồng. Và chúng em đã lấy nhau. Anh đi học tiếp, vẫn nhắn tin quan tâm vợ như một người đàn ông tốt. Em vẫn ở nhà làm việc kiếm tiền tự mưu sinh, dư giả thì phụ giúp chồng chả tiếc gì.
Em yêu chồng, chấp nhận hy sinh tất cả để gia đình nhỏ hạnh phúc. Em chờ đợi chồng về. Tới ngày em sinh, anh không về được, anh vẫn quan tâm qua điện thoại, vẫn gọi điện hằng ngày như một người yêu vợ con, một người chồng đáng yêu. Ngày con em được 3 tháng thì anh về. Bên anh tổ chức đám cưới. Đám cưới diễn ra, ngày hôm sau anh liền bỏ rơi em và con. Anh đổ lỗi cho em, bảo em làm vợ làm dâu không tốt.
Đúng, em không phải người hoàn hảo. Nhưng từ ngày anh về không lần nào quan tâm em. Em ốm em đói em tự đi mua thuốc mua đồ ăn. Em gọi nhờ thì anh nói anh bận. Em nhờ anh coi con để em đi giặt giũ anh nói anh bận. Anh về em hỏi anh ăn chưa em dọn cơm nha, anh không trả lời. Sáng dậy em chạy mua đồ ăn sáng cho anh, anh không ăn. Rồi anh đi, khuya 12h anh về, sáng 5h anh đã đi. Anh sang nhà mẹ, anh không thích ở bên vợ con.
Vậy anh cưới em làm gì vậy? Anh biết em mới sinh sức khoẻ yếu, anh bắt em đi tới đi lui! Phải tiếp bạn anh ở nhà mẹ anh, phụ mẹ anh. Nhưng còn nhà em thì sao ai làm giúp, còn con nữa ai ẵm? Em lo vặn óc nghĩ cách kiếm tiền nuôi thân với con, thì anh ở đâu? Anh không hề bận tâm. Với những lời lạnh ghẻ từ anh, vô tâm từ anh, xuất phát từ việc em nghèo em không có tiền cho anh. Vậy anh làm đàn ông làm gì?
Sau đám cưới anh ruồng bỏ em, để em xấu mặt mất danh dự. Vậy anh đã quên lới hứa “anh về chăm sóc em và con, phụ em chăm con trông con, ở với con cả ngày, bù đắp cho em những ngày em đau khổ, chời đợi anh”. Anh có từng yêu em không vây? Vì không yêu nên không yêu cả con ư? Anh hối hận vì lấy em sao? Gia đình anh hối hận vì gả anh cho em? Vậy chả nhẽ em lại không xứng với anh sao?
Em cũng có học, cũng cử nhân chứ đâu phải dạng vô học. Anh đi học xa em chăm sóc mẹ anh, chăm sóc con cho anh. Mấy thứ đó anh quên rồi sao? Anh không yêu em, em biết, chỉ vì dang dở nên cưới rồi anh ép em bỏ anh, để anh không mất tiền phạt. Vợ chồng cãi nhau anh chạy về mách mẹ. Anh đổi lỗi do em đánh đuổi anh? Sao anh có thể bịa ra được vậy. Anh nói chuyện với em như kẻ thù, em đã làm sai gì ư?
Em hi sinh tất cả rồi em không nhận được chữ hạnh phúc. Hạnh phúc mắc quá em không mua nổi đâu. Em làm gì có tiền mua nó. Một ngày bình yên, hạnh phúc bên chồng cũng không có. Rồi những điều giản dị như cùng ăn cơm, cùng đi ăn sáng, cùng nhau trông con, cùng nhau đi chơi. Những lời anh hứa, anh sẽ bù đắp, hóa ra chỉ là hứa suông.
Em hết giá trị rồi đúng không? Lẽ ra em nên buông tay anh từ đây, không nên cho anh cơ hội sửa sai quay lại, để giờ em chỉ thấy đớn đau. Em khóc không nổi rồi. Em vẫn chờ anh trong vô vọng. Em chờ tiếng xe anh về, chờ anh về ẵm con. Con nó cần ba lắm. Mà thôi, anh nào có lương tri của một con người mà bế nó, yêu thương nó chứ. Anh bảo anh yêu con nhưng không hề. Con ở sát đây anh cũng không tới thăm. Con ở Đà Nẵng thì anh bảo xa quá. Lý do cao hơn mục đích
Anh trách em người vợ không tốt, người vợ tồi, con dâu hỗn. Em đã làm gì đâu. Anh đi học xa nhà đã giúp gì cho nhà vợ anh, đã làm rể tốt chưa? Mà ngược lại chỉ em mới là người giúp anh, gia đình anh. Vậy sao anh còn trách ngược lại em. Anh muốn em phải phục vụ, hy sinh cho nhà anh sao anh không nghĩ ngược lại.
Sao anh không lo cho hai mẹ con em đi. Mẹ con em sắp chết đói đây này. Sao anh chỉ biết bênh nhà anh vậy, vứt bỏ vợ con như rác, khinh vợ xem thường vợ. Anh lấy em chỉ để hành hạ em à. Cũng ghen tị với người ta được chồng cưng, chồng nuôi, chồng bảo vệ, chăm sóc, nâng niu nhất lúc bầu với lúc mới sinh. Sao họ may mắn quá vậy. Em thì phải hứng chịu. Người em thương, em trao cả đời con gái, trao thanh xuân lại là người hại em thê thảm.Chỉ tội con hằng ngày đợi ba gọi video, nhìn ba rồi cười.
Sau tất cả, cầu cho mọi sự trôi đi. Em tìm được bến đỗ mới, một người chồng đi bên em đến suốt cuộc đời, che chở bảo vệ em và con.
Cfsmedonthan!