Em không biết nữa, liệu em có đủ sức vượt qua biến cố này. Năm nay em 20 tuổi, bé em được 1 tháng 20 ngày. Em thật sự đã sống một cuộc đời quá sai, có em bé cha nó không nhận.
- Người em thương chính là người tổn thương em nhất
- Sau nụ cười ấy là nỗi đau sâu thẳm không ai thấu
- Quá khử để cảm thông chứ không phải để anh lôi ra sỉ nhục
Trong lúc quen em, nó có quen người khác nữa mà mãi sau này em mới biết . Lúc mới biết em mang bầu tầm 7 tháng nó chở em đi phá, rồi người ta không cho bỏ thì nó nói thẳng mặt em “đẻ rồi cho”. Sau đó bạn em không muốn em đem cho nên nói với cô giáo và cô giáo báo cho mẹ em biết.
Trong thời gian sắp sinh nó đối xử rất tệ với em. Chửi em là rác rưởi, rồi cặp kè người khác trước mặt em, dắt cái con làm gái mà nó đang cặp với người ta đến rồi nói với em “đây là cô giáo dạy tâm lí của anh”. Hai người đó hùa nhau lừa em đem em bé đi cho (vì lúc đó nhà em đã biết và em quyết định giữ em bé lại). Sau đó nó còn nhắn tin đòi tiền em cục sạc pin lúc em ở cử được mấy ngày.
Ngày em nói với ông ngoại của bé, ông vừa khóc vừa lau nước mắt vừa nói:” coi như tao không có đứa con này, ngày tao chết đừng về nhìn mặt tao là tao cám ơn mày lắm rồi”. Rồi lúc em đi khỏi nhà mấy ngày, bố em cầm tấm hình hồi em học cấp 1 nói” tìm con lại cho tôi, con tôi còn nhỏ mà đã chết mất rồi”. Em thấy bố em ngoài đường em phải trốn vì không thể đối diện, bố em còn rạch tay…
Mẹ em thì phải dậy từ 1h sáng để làm hàng bán đồ ăn sáng tới tận trưa mới được nghỉ ngơi chút buổi chiều, mà sắp tới phải trông em bé buổi tối vì thuê người không có ai trông cho buổi tối. Em không biết mẹ em chịu đựng nổi được bao lâu…Rồi em bé, không được bú sữa vì em uống thuốc tiêu sữa để đi học, mới 1 tháng đã xa mẹ. Đã vậy bé còn bị dị ứng sữa công thức nên hàng ngày phải chạy vạy khắp nơi xin sữa mẹ…
Em phải đi học xa. Tối qua mẹ em gọi, bảo bố em lại khóc, và lại đuổi mẹ em đi nữa, nên phải ra nhà ngoại ngủ. Bây giờ em thấy sợ, rất sợ về nhà hay nhận được tin từ nhà, . . Bởi khiến em càng dày vò và mặc cảm tội lỗi nhiều hơn. Anh chị ơi em đau khổ tột cùng, chỉ vì em mà người thân của em đau khổ biết chừng nào…
Cho dù em gây ra tội lỗi tột cùng, làm bố mẹ thất vọng đến tột cùng khi lam lũ cực khổ cho em đi xa ăn học mà em lại thành ra như thế, vác cái bụng bầu về nhà trong nhục nhã mà mẹ vẫn còn bao dung em, người nhà bao dung em. Em ước gì mọi người từ mặt em thì có lẽ em còn cảm thấy dễ chịu hơn. Càng bao dung, càng động viên em lại càng cảm thấy có lỗi, càng không thể đối diện với người nhà…
Em đã sai đến vậy mà mẹ còn động viên, an ủi em. Lẽ ra em phải là người làm điều đó… Nghe tin bố em đau khổ mỗi ngày, mẹ em động viên em mỗi ngày, nhìn đứa con đỏ hỏn thiếu hơi mẹ.. Nhìn tất cả phải hi sinh cho một đứa không xứng đáng như em. Em chỉ ước có thể biến mất khỏi thế gian, để không còn làm khổ ai được nữa. Em không thể chịu đựng được nữa, em đau quá, em đau lòng quá, em đau lòng đến tột cùng…
cfsmedonthan!