Em ít khi đăng tin trải lòng mình trên đây nhưng hôm nay cho em trải lòng mình 1 chút được không ạ.
- Quá khử để cảm thông chứ không phải để anh lôi ra sỉ nhục
- Sau nụ cười ấy là nỗi đau sâu thẳm không ai thấu
- Gửi con trai của mẹ
Bố của con trai em- Từ lúc là bạn đến lúc yêu là tròn 3 năm, thật sự thì 3 năm cũng không quá dài mà cũng không quá ngắn để biết về con người anh. Em đã thương anh rồi và nhận lời yêu anh vào lúc anh đang hụt hẫng nhất sau khi chia tay với người yêu anh 1 thời gian. Em cũng biết là mình chỉ là nơi để anh dựa dẫm vào lúc buồn nhất thôi nhưng biết mà vẫn cứ yêu không ngừng.
Rồi anh cũng quên chuyện cũ và yêu em bằng những chân thành. Cả 2 quyết định đi lên sài gòn và làm chung với nhau, bắt đầu cuộc sống mới. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến. Anh nói gia đình anh có chuyện nên anh phải về. Anh nói “anh về thì em cũng về chứ không cho em 1 thân 1 mình ở đất sài gòn này” Ừ thì em về.
Ngày ra bến xe chẳng có chút nghĩ ngợi gì chỉ bước lên xe về thôi mà chẳng hề nghĩ đó là sắp đặt cả. Anh chẳng còn liên lạc gì với em nữa, chắc là anh muốn chia tay nên mới làm vậy. Ừ không sao em chấp nhận vậy chứ biết sao giờ.
Cứ mãi suy nghĩ về những chuyện của cả 2 mà chẳng nghĩ cho bản thân mình là đang thay đổi thế nào. 3 tháng rồi 3 tháng chưa tới ngày, lúc này thì em vừa vui vì nghĩ đứa con mà anh luôn nói với em rằng “anh thích có thằng cu tí kháu khỉnh gọi anh bằng bố”. Anh còn hỏi là em sinh cho anh 1 đứa được không, anh sẽ không để con mình sau này phải khổ như anh, anh sẽ không để nó thua bạn bè.
Em vội nhắn tin cho anh, câu trả lời em nhận được hoàn toàn khác với suy nghĩ của em “có chắc là của anh không…. Anh nghĩ em nên bỏ nó đi”. Em mất phương hướng hoàn toàn, em không biết mình phải nên làm gì vì em về quê rồi nói như vậy sao anh tin đây. Em đã suy nghĩ là sẽ bỏ con vì em còn cả tương lai đang chờ em phía trước không thể nào để cho gia đình em biết em có con được.
Em làm mọi cách nhưng con vẫn luôn bên em cho tới khi con đã đạp thì tự nhiên em thấy vui lắm, không còn ý nghĩ gì trong đầu nữa. Lúc này em đã trách bản thân mình không tốt, còn hại thêm con nữa, em đã khóc rất nhiều. Giữ con trong bụng mà gia đình không ai biết, 1 mình đi khắp nơi để đi làm để có tiền trang trải cho lúc sinh nhưng rồi không cố nổi em đã nương tựa mái ấm để chờ sinh con.
Lúc sinh tưởng chừng như chết đi sống lại, rồi 2 mẹ con cũng vượt qua và cũng không nghĩ là anh sẽ nhìn lại con đâu. Cuối cùng anh cũng đã nhắn tin cho em. Em vui trong lòng lắm nhưng cứ nghĩ đến những gì anh đã đối xử với em với con thì em không chịu được. Anh nói xin lỗi vì đã không đem lại hạnh phúc cho mẹ con em, cho anh nhìn lại con 1 lần thôi rồi anh không làm phiền cuộc sống của 2 mẹ con em nữa.
Em phải làm sao đây. Bây giờ, em còn hay tin anh đang chuẩn bị đám cưới rồi mà sinh nhật con cũng sắp đến rồi, em có cho anh gặp lại con 1 lần không?
cfsmedonthan!