Anh bảo ngày đó nếu tôi giữ anh lại hoặc rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không nỡ rời đi. Anh vẫn còn yêu tôi nhưng tôi quá mạnh mẽ, chuyện gì cũng cất giấu trong lòng khiến anh bị tổn thương sâu sắc…
- Không có anh, em vẫn sống tốt đấy thôi…
- Anh là người chồng đã “sập bẫy” của em
- Giá chúng mình cứ yêu thôi đừng cưới…
Ngày trước.
Mỗi khi mệt mỏi, tôi đều nói “em buồn ngủ” rồi rúc vào lòng anh. Thực ra tôi không ngủ, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, hít hà mùi hương của anh, nghe tiếng thở đều đều của anh và lặng yên. Mọi buồn phiền gì đều có thể gác sang một bên. Thật nhẹ nhõm.
Tôi là kiểu người vô cùng lí trí. Tôi không tin vào “mãi mãi” hay “vĩnh hằng” nên chỉ cố gắng hài lòng với hiện tại.
Sau này.
Anh nói “chúng mình chia tay đi”. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt kia. Thấy được sự dằn xé nơi anh, hẳn anh đã phải đấu tranh rất nhiều lần. Vậy nên, tôi đồng ý.
Thế là chúng tôi xa nhau.
Chỉ bằng một cái gật đầu chưa đến hai giây, mọi nỗ lực suốt bốn năm của chúng tôi đều tan biến.
Anh chuyển công tác. Đi tới một thành phố xa lạ không có tôi.
Tôi có buồn, có đau lòng nhưng tuyệt nhiên không liên lạc với anh, cũng không cố gắng níu kéo anh.
Tôi vẫn đi làm như bình thường, vẫn ăn đủ bữa, vẫn ngủ đúng giờ. Bề ngoài thì trông chẳng có gì thay đổi cả. Duy chỉ có mình tôi biết, ở một nơi nào đó trong tâm hồn mình bỗng xuất hiện một khoảng trống sâu hun hút không sao lấp đầy.
Mỗi lần có việc cần đi qua khu phố nơi anh từng sống, tôi vẫn theo thói quen cũ ngước mắt nhìn lên. Phòng anh ở trên tầng hai bây giờ đã đổi chủ. Người mới chuyển đến là một cô gái áng chừng đôi mươi. Chậu xương rồng tôi đặt ở ban công nay đã được chuyển đi và thay thế bằng những chậu linh lan trắng thuần khiết.
Trong một chuyến đi công tác xa, tôi tình cờ gặp lại anh. Anh vẫn như thế, hầu như không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt thâm trầm hơn. Anh mời tôi đi uống nước, hỏi tôi cuộc sống hiện tại thế nào, đã có đối tượng chưa…?
Tôi không cố ý nói dối anh, nhưng sợ nếu bảo chưa sẽ làm cho không khí chùng xuống. Thế là tôi bịa ra một anh chàng hoàn hảo nào đó vừa hiện lên trong đầu, rồi dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể kể cho anh nghe. Tôi không còn thấy nỗi đau nào trong đôi mắt anh nữa, thời gian thật thần kì, nó có thể xoa dịu mọi vết thương.
Anh bảo ngày đó nếu tôi giữ anh lại hoặc rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không nỡ rời đi. Anh vẫn còn yêu tôi nhưng tôi là người phụ nữ quá mạnh mẽ. Chuyện gì cũng cất giấu trong lòng khiến cho lòng tự tôn của gã đàn ông như anh bị tổn thương sâu sắc, anh cảm thấy mình thật thất bại. Đôi khi, anh cũng muốn nghe tôi càu nhàu, muốn nhìn thấy điệu bộ giận dỗi của tôi nhưng thứ anh nhận được luôn là thái độ bình thản như thể bầu trời có sụp xuống, một mình tôi vẫn có thể kiên cường ngẩng cao đầu.
Tôi không đáp lại. Chẳng có gì để biện minh cả. Có lẽ sự cố chấp của tôi đã đả kích anh, tính hiếu thắng của tôi khiến anh bị thương tổn, lòng tự tôn cao vời vợi của tôi không làm anh an tâm. Tôi đã không biết những điều đó.
Cho đến khi cốc cà phê nguội lạnh, tôi cũng không một lần động đến. Đã đến lúc nói lời tạm biệt, tôi biết thế. Tôi nói lời cảm ơn anh vì đã là chỗ dựa cho tôi mỗi khi mệt mỏi. Tôi đã thực sự cảm thấy mình được yêu thương, được chăm sóc, được bảo vệ dẫu anh vẫn luôn thấy mình thiếu sót.
Chúng tôi chia tay nhau trong buổi chiều tháng bảy nhẹ nhàng như thế, không có lời hứa hẹn sẽ gặp lại, cũng không có oán giận nhau. Mọi chuyện cứ thuận theo duyên phận – mỗi người lại bước theo con đường mình đã chọn, chỉ vậy thôi!
>>> Là phụ nữ thì đừng bám víu vào người đàn ông đã từng bỏ rơi bạn
medonthan ( tổng hợp)
Bình luận bị đóng