Nếu biết lấy anh khổ như thế này, thì dù yêu đến bao nhiêu, tôi cũng sẽ cương quyết không lên xe hoa về làm dâu nhà anh để bị mẹ chồng gọi là “gái nạ dòng“.
>>> Bài liên quan
Học hết cấp 3, nhà nghèo lại đông anh chị em, không có điều kiện nên tôi không tiếp tục đi học nữa. Tôi ra thành phố xin việc cũng là vì không muốn vướng cảnh lấy chồng sớm. Làm một năm trong một xưởng sản xuất giấy, tôi quen và yêu anh đồng nghiệp. Hai đứa cùng hoàn cảnh nên dễ thông cảm cho nhau. Đưa anh về giới thiệu với bố mẹ, ai cũng ưng ý. Bố tôi cũng muốn tôi lấy chồng sớm cho yên ổn. Vì thế tôi lấy chồng khi vừa bước sang tuổi 20.
Cuộc sống hôn nhân gia đình của tôi không dễ chịu chút nào. Chồng tôi còn trẻ, tiêu rất hoang phí, cũng không có dự định tiết kiệm để sinh con. Anh chỉ muốn sống sướng cho bản thân, không cần lo nghĩ tới tương lai. Khác hẳn với suy nghĩ của tôi, do vậy chúng tôi thường xuyên lục đục. Kết quả, ở với nhau được hơn một năm thì chúng tôi ly hôn.
Bố mẹ tôi biết chuyện đã trách mắng tôi rất nhiều. Bố tôi cho, lẽ ra tôi nên cứ cố chịu rồi từ từ khuyên bảo anh. Nhưng tôi biết, đàn ông mà đã lười biếng lại thích hưởng thụ thì khuyên bảo kiểu gì cũng không thành. Vì thế, khi chưa có con cái, tôi đã quyết định giải thoát cho mình.
Ly hôn chồng, tôi cũng không muốn ở lại xưởng giấy làm việc nữa. May thay một chị làm cùng giới thiệu tôi vào làm nhân viên bán hàng tại một siêu thị lớn. Có chút tiền tiết kiệm, tôi đi học ôn và thi vào một trường cao đẳng y tế. Ban ngày tôi đi học, buổi tối đi làm nhân viên siêu thị. Giống như một sinh viên thực thụ, chỉ khác là tôi lớn tuổi hơn và cũng đã từng ly hôn.
Ra trường, nhờ cô giáo giới thiệu, tôi được vào làm y tá ở một bệnh viện. Tuy rằng chỉ là nhân viên hợp đồng, nhưng như vậy tôi cũng đã thầm cảm thấy may mắn. Làm việc trong bệnh viện được hơn 2 năm, tôi được ký hợp đồng chính thức. Lúc này có một anh bác sĩ theo đuổi tôi. Anh ấy theo đuổi rất nhiệt tình nên cũng khiến lòng tôi xao động.
Tôi quyết định nói thẳng với anh rằng tuy tôi mới gần 26 tuổi nhưng tôi đã có một lần chồng. Tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt anh lúc đó. Anh đã cười hỏi sao tôi lại từ chối anh bằng cách đó. Tôi đã nhắc lại với anh là tôi nói sự thật. Anh đã rất sốc. Anh lặng người đến gần 10 phút rồi nói với tôi bằng giọng quả quyết rằng anh yêu tôi và muốn lấy tôi làm vợ. Anh sẽ bù đắp quãng thời gian không hạnh phúc ấy cho tôi.
Tôi rất cảm động. Trong lúc yếu đuối, tôi đã gật đầu đồng ý làm vợ anh. Đối với tôi, đây giống như một giấc mộng vậy. Anh có nghề nghiệp tốt, lại là trai tân, gia đình đều là người tri thức. Vì thế, khi về ra mắt gia đình anh, tôi nhận ngay ra mẹ anh không hề có thiện cảm với tôi. Mặc dù rất buồn nhưng tôi vẫn muốn ở bên anh. Tôi không biết anh thuyết phục bố mẹ thế nào, cuối cùng hai người cũng đồng ý đến nhà tôi hỏi cưới tôi cho anh.
Tôi nhớ ngày cưới, tôi đã khóc vì vui sướng. Vì không ngờ cuộc đời mình lại tốt số đến vậy. Nhưng nào ngờ, từ ngày đầu về làm dâu, mẹ anh đã khinh bỉ gọi tôi là “đồ con gái nạ dòng”. Sau đó, cứ có việc gì cần gọi tôi hoặc khi nói chuyện với người khác, mẹ chồng đều gọi tôi là “con nạ dòng”. Có mặt chồng tôi thì bà không nói như vậy. Nhưng khi có mình tôi hoặc trước mặt người khác, bà đều gọi tôi một cách rẻ rúng coi thường như thế.
Tôi biết mình không xứng với người chồng này, tôi cũng đã cố hết sức để chiều anh, để sống với gia đình chồng hết lòng. 4 năm qua, tôi chưa từng làm việc gì sai trái, có lỗi với chồng. Chồng tôi rất thương tôi, vì thế mà tôi có thêm động lực để tiếp tục sống cùng bố mẹ chồng cay nghiệt.
Tôi cảm thấy bản thân như một con ký sinh trùng sống tạm bợ vào họ. Bị bố mẹ chồng khinh bỉ, ghét bỏ mà vẫn cố sức để bám vào. Chỉ bởi tôi yêu chồng tôi, tôi thật lòng không muốn mất anh. Tôi từng dò hỏi chồng có nên ra ở riêng không? Anh liền hỏi tôi vì sao muốn ra ở riêng? Có phải mẹ nói gì không, khiến tôi không đủ can đảm để nói ra nỗi lòng của mình.
Chẳng lẽ quá khứ của tôi sai trái nên tôi phải lãnh chịu hậu quả tới tận bây giờ? (Ảnh minh họa)
Không phải chồng tôi không tinh tế, chẳng qua do anh quá bận rộn ở bệnh viện và cũng vì mẹ chồng tôi rất khéo léo che mắt anh. Còn tôi không muốn xấu xí trong mắt anh. Bởi tôi biết chồng tôi rất quý trọng mẹ, nếu tôi nói điều gì không hay về mẹ, chắc anh thất vọng về tôi lắm.
Một người phụ nữ 30 tuổi như tôi, luôn phải chịu cảnh bị mẹ chồng gọi “gái nạ dòng”. Những người sống quanh khu tôi ở, ai cũng biết tôi là “gái nạ dòng” khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ khi giáp mặt họ dù rằng 4 năm qua tôi phải trơ lỳ, chai mặt mà phớt lờ tất cả. Tôi không biết mình có nên tiếp tục chịu đựng như thế này hay nên làm gì để mẹ chồng thay đổi cách nhìn về tôi.
Chẳng lẽ quá khứ của tôi sai trái nên tôi phải lãnh chịu hậu quả tới tận bây giờ? Tôi rất cần một lời khuyên chân thành của mọi người.
Medonthan@st