8 tháng rồi anh nhỉ, ta không gặp nhau nữa, thật sự tôi rất cảm ơn anh cho tôi biết được giá trị của sự cho đi không cần nhận lại nó như thế nào. Tôi không trách anh, cũng không trách bản thân, tôi cho đó là duyên nợ, cái tôi nợ anh và tôi đã trả dứt rồi ra đi.
- Dù có chồng nhưng tôi sống như một người mẹ đơn thân
- Mẹ cũng muốn con có ba lắm chứ
- Họ giữ em ở lại chẳng qua là vì đứa cháu đích tôn mà thôi
Thật sự mà nói từ lúc ly hôn đến nay tôi nghĩ đó là quyết định đúng. Tôi như được sống lại sau những năm tháng như cái xác không hồn. Tôi biết vợ chồng nào không cãi nhau, vợ chồng nào không bất hòa trong cuộc sống nhưng với tôi nó có một giới hạn, không phải hơn thua nhau, mà là anh tôn trọng tôi, tôi cũng sẽ tôn trọng anh trong lời nói cách cư xử.
Lấy tôi về anh đã cho tôi được cuộc sống gọi là hạnh phúc chưa? Chưa hề, anh sống chỉ có bạn bè là trên hết, trên cả mẹ con tôi. Nhiều lúc tôi tức giận tôi đánh anh nhưng tôi xót lắm, còn anh đánh tôi anh đau lòng không? Tôi chưa bao chửi xúc phạm đến anh kể cả gia đình anh, còn anh cãi vã là anh chửi nặng nhẹ, anh chửi cho hả đi cơn giận rồi xin lỗi, lời xin lỗi đó đã quá nhiều lần.
Khi tôi sinh xong, có bao giờ anh ở nhà chăm con cho tôi nằm nghỉ dù chỉ 1 phút không? Có bao giờ đêm đến anh nói “em ơi ngủ tí cho khoẻ để anh chăm con cho” không? Không hề, anh chỉ biết đi chơi về rồi nằm ngủ, khuya tôi lay anh dậy bảo “anh ơi, canh con tí em đi ăn tí, đói quá anh chơi với con đi” anh nạt ngang “ phiền quá để tao ngủ”.

Anh đã bao giờ chăm sóc tôi như một người chồng đúng nghĩa hay chưa?
Tủi thân không? Buồn không? Lúc yêu nhau ngọt ngào biết chừng nào, lấy nhau về anh nghĩ tôi có con với anh rồi, anh có được tôi rồi tôi sẽ chẳng dám bỏ anh. Lúc tôi còn nằm viện sau khi sinh mổ xong, anh đi nuôi vợ thế nào? Vào tới bệnh viện nằm xuống bấm điện thoại, ăn uống, rồi ngủ. Còn tôi phải lê từng bước chân để bước cho quen dần, đau lắm, nhưng tôi chưa bao giờ khóc, có lúc tôi như muốn quỵ xuống vì vết mổ quá đau. Tôi định gọi anh dậy nhưng tôi biết rất rõ anh cũng chẳng dậy đâu nên ráng cầm cự mà bước đến giường.
Mọi thứ sẽ phải kết thúc lúc con của tôi và anh đúng 2 tháng tuổi, lúc đấy anh tát tôi ngã xuống đất anh bảo “tao có làm gì mày mà mày bỏ tao?” Đúng rồi, anh đâu có làm gì đâu, anh là người chồng đảm đang lắm. Tôi quay mặt và bước đi không nói 1 lời nào cả, vì tôi biết tôi đã dứt khoát tuyệt đối không mềm lòng. Bây giờ tôi sống rất tốt anh ạ, mẹ con tôi chẳng cần sự hiện diện của người cha. Từ lúc đó tới giờ anh chưa hề nhắn tin hỏi con dạo này thế nào? Anh chỉ mua vui với bạn bè, gái gú.
Thế thì tôi tiếc gì một người như vậy? Anh không xứng đáng để tôi buồn vì anh. Tôi quen với cuộc sống của người mẹ đơn thân rồi, chẳng lo nghỉ chẳng buồn. Tôi sẽ dành tình cảm đó cho con tôi, tôi sẽ cho con tôi biết. Con không cần có cha, vì con đã có mẹ, mẹ sẽ yêu con bằng tất cả, mẹ có thể làm mọi thứ để con gái mẹ vui.
Cfsmesonthan