Mình hiện tại chưa phải mẹ đơn thân, nhưng tương lai thì có lẽ sẽ như vậy.Mình muốn kể với mọi người chuyện của mình cho nhẹ lòng.
- Thương con, thương cho phận mình bạc bẽo
- Con trẻ nó đã biết gì mà họ nỡ buông lời khinh miệt
- Người mình thương bằng cả sinh mệnh lại lại là người tổn thương mình nhất.
Mình và chồng yêu nhau 7 năm rồi cưới nhau. Bây giờ kết hôn được 3 năm và có 1 cô con gái 2 tuổi rồi. Tưởng chừng sau thời gian dài yêu nhau sẽ dẫn đến kết quả hạnh phúc, nhưng không ngờ khi mình mang thai, chồng mình lăng nhăng với 1 con bé chơi cùng bọn mình. Lúc đó mình phát hiện ra thì 2 người đấy chối. Sau 1 thời gian dài trôi đi, đùng phát chồng mình thay đổi tình cảm với mình, nói hết yêu mình, về nhà chỉ chửi và cáu gắt.
Rồi mọi người mới phát hiện ra con bé kia có bầu với chồng mình. Nhưng đứa bé đấy không giữ được vì bị mẹ chồng mình và mẹ con kia bắt phá. Chồng mình buồn vì chuyện đó, chồng mình yêu con bé kia thật mọi người ạ. Bây giờ chồng mình ra ngoài ở, vẫn liên lạc với con kia và muốn li dị mình để đến với nó.
Nhưng mình chưa đồng ý li dị, mình thật sự rất buồn và đau lắm nhưng vì con mình nên mình không cho phép bản thân được buồn, được khóc mà lúc nào cũng phải tươi cười. Nhiều lúc không cố được thì tự nhiên nước mắt cứ rơi thôi. Mình biết bây giờ phải lấy con để làm động lực mà sống tiếp, lấy con làm niềm vui nên mình đã cố gắng nhiều lắm.
Còn về chồng mình, tuy ra ngoài ở nhưng tháng vẫn đóng góp tiền nuôi con và chiều nào cũng về nhà chơi với con 1 tí rồi lại đi. Khi gặp chồng, mình vẫn tươi cười bình thường và hạn chế nói chuyện. Cảm ơn mọi người vì đã lắng nghe chuyện của mình.
Confession!