Hôm nay Mẹ viết lên những dòng tâm sự này để sau này face nhắc lại thì cũng có cái gọi là ôn lại kỉ niệm, để mẹ hiểu ra rằng thời gian đã dạy mẹ học cách chấp nhận hiện thực này.
- Chưa một lần mẹ hối hận với những điều mẹ đã làm
- Mạnh mẽ lên nhé chàng trai của mẹ!
- Chưa bao giờ mẹ thấy đơn độc vì bên cạnh mẹ luôn có con
Cách đây khoảng 4 năm mẹ lựa chọn con đường lấy chồng cho yên ổn không chơi bời gì nữa. Cuộc sống cứ bình thường trôi qua rồi mẹ cũng có con (Gấu). Khi mẹ biết tin mẹ có bầu mẹ vui lắm. Nhưng mang bầu con là giai đoạn khó khăn. Lúc đó Gấu hành mẹ nào là động thai, đau xương, rạn da…. Đủ thứ.
9 tháng mang bầu con rồi con cũng sinh ra. Ngày con sinh ra mẹ vừa vui và vừa khóc. Mẹ lo lắng không biết con mình sinh ra như thế nào. Cũng 1 phần lúc sinh con không có ba con ở bên cạnh vì lúc đó ông nội con mất. Gia đình mình lúc đó vui lắm vì có thêm con. Nhưng cuộc sống không ai biết trước được điều gì
Năm con 15 tháng thì ba mẹ cãi nhau. ba bỏ mẹ và con đi ra ngoài ở. Thời gian đầu khi ba đi ba vẫn thường xuyên về nhà thăm mẹ và con. Nhưng khoảng đâu được 2 tháng gì đó thì ít đi.Khoảng thời gian đó mẹ cũng có xin lỗi rồi níu kéo kêu ba con về nhưng ba con không chịu về. Rồi mẹ chợt nhận ra rằng ba con đã thay đổi không còn tình cảm với mẹ nữa
Có 1 lần mẹ tình cờ đọc được tin nhắn mà ba con nhắn tin với người con gái khác rất thân mật. Những tin nhắn đó mẹ biết rằng ba con có cảm tình với người đó. Cảm giác lúc đó tay mẹ cầm điện thoại mà run tức. Lúc đó mẹ khóc nhìu lắm, điện thoại cho ba con dữ dội. Rồi đâu đó được 1 thời gianKhi Gấu 18 tháng, mẹ biết tin mẹ có bầu. Ôi cuộc đời. Lúc đó có người nói với mẹ kiểu này nó phải quay về rồi. Mẹ vẫn vui trong bụng mà.
Ngày mà mẹ nhắn tin nói vơi ba con mẹ có bầu rồi. Phũ lắm con. Ba con nói phá đi để làm gì khổ lắm (đó là lúc vui thì nói vậy đó). Những lúc cãi nhau thì nói “đó đâu phải là con của tao”, nói mẹ đã uống thuốc rồi mà làm sao có thai, nếu mẹ để thì tự mẹ nuôi.. Thật sự lúc đó lúc biết có bầu mẹ có suy nghĩ trong đầu là nên bỏ con. Nhưng mẹ sợ nhiều thứ. Mẹ có điện thoại nói bà nội con.
Khi đó mẹ có nhận được lời khuyên của nhiều người lắm.Phá cũng có mà giữ cũng có. Vì cuộc sống của mẹ lúc đó đang li thân mà giờ có bầu đứa thứ 2 nữa sẽ khổ cho mẹ và bà ngoại nữa.
Rồi mẹ vẫn quyết định giữ con. Được cái bầu Sóc mẹ khỏe không như Gấu. Chắc ông trời cũng thương hoàn cảnh mẹ vậy.
Vậy là 1 mình mẹ nuôi Gấu rồi mang bầu Sóc không 1 lời hỏi han của ba con. Suốt cả 1 thời thai kì Sóc, người đó không hỏi thăm được con câu nào, chưa một lần chở mẹ đi khám thai (đúng 1lần chở đi xin giấy chuyển viện rồi đi đẻ). Sau khi sinh Sóc mẹ nghĩ sẽ níu kéo ba con lại để tụi con có gia đình. Lúc đó mẹ có nói chuyện với ba. Ba con kêu giờ không quay lại được đâu vì đã hết tình cảm rồi sao mà quay về được =. Đợi Sọc 1 tuổi đi rồi li dị.
Vậy đó, thời gian đầu mẹ níu kéo khóc lóc dữ lắm. Tưởng rằng sợ bị trầm cảm sau sinh luôn. Rồi thời gian dạy cho mẹ học cách chấp nhận. Mẹ phải biết lo cho 2 đứa, đừng có lúc nào cũng hở 1 tí là điện thoại cho ba con. Vì vô ích ba con còn phải lo cho bạn gái nữa.2 đứa con của mẹ, mẹ không nghĩ rằng mẹ có thể mạnh mẽ vượt qua như vậy đó.
Thời gian qua điều mẹ khổ nhất là 1 trong 2 đứa bệnh chỉ có mỗi mình mẹ và bà thôi. Ai cũng nói nếu không có bà ngoại thì chắc mẹ chết từ lâu rồi. Mà chắc là như vậy thật. Yêu 2 con!
cfsmedonthan!