Ông Trời không chặn hết đường sống của ai đâu. Nếu đã khó khăn mà còn không biết cố gắng thì khỏi sống đi….nó vô nghĩa lắm.
- CHÚNG TA- LŨ ĐÀN BÀ ĐÁNG THƯƠNG
- Những câu chuyện lặng lẽ kể của mẹ đơn thân
- Đừng để quả bóng bay bị vỡ!
Hoàn cảnh thực tế em gặp ở gần nhà em ở như sau:
Có gia đình có 2 người con, cả 2 vợ chồng đều trong độ tuổi lao động, nhìn bề ngoài em nhận thấy có sức khoẻ bình thường. Khi về đó sống được vài hôm thì có chị bên hội phụ nữ tới xin tiền để hỗ trợ gia đình đó sửa nhà gì đó. Ờ thì em làm ăn cũng đỡ nên nhìn nhà của họ cũng thấy thương, nên em ủng hộ cũng khá nhiều. Rồi sống ở đó được 1 thời gian em không thấy vợ chồng coa công việc ổn định, em mới nhờ chị bên hội phụ nữ nhắn giúp nếu họ cần công việc thì qua bên em, em sẽ thuê họ làm việc và trả lương.
Rồi họ cũng lơ lơ không muốn làm, tới tháng có rất nhiều nhà hảo tâm tới cho gạo, quần áo, đồ ăn, tiền. Rồi em nhận ra 1 điều, à thì ra họ nhận được quá đơn giản nên họ an phận ngồi nhận trợ cấp. Không muốn làm gì, nhưng vẫn có ăn, có nhà ở.
***
Rồi chợt nhìn vào bản thân mình.
Mình cũng từ con số 0, chẳng có lấy 1 đồng trong tay, bầu bì bữa thiếu bữa no, vẫn phải bò ra mà làm việc, rồi ngày đêm thao thức tìm ra cách kiếm tiền. Lúc đó không bao giờ dám mở miệng ra than với ai hay xin ai giúp, chỉ nghĩ được 1 điều là Trời thương mình ban cho mình có sức khoẻ có đủ tay đủ chân vậy tại sao mình không cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi con, không cho phép bản thân lười biếng và thất vọng. Mỗi ngày mỗi ngày em đều phấn đấu. Rồi thời gian không lâu sau em cũng có kết quả. Đó là kinh nghiệm của bản thân.
Qua 1 số điều em gặp thực tế, em dần quên đi khái niệm ” lá lành đùm lá rách”. Đùm sao được mà đùm, có đùm vẫn là cái lá rách bên trong, chẳng lành hơn được. Thà rằng chăm sóc cho lá xanh kia tốt hơn còn thấy có ý nghĩa hơn. Còn nếu được giúp đỡ người ta sẽ ỉ lại, người ta nghĩ đói quá khổ quá kêu gọi xin xỏ là có người giúp, nên đâu thèm ngồi động não hay sử dụng sức khoẻ mà kiếm sống đâu. Nếu không có nhiều người giúp đỡ, đố quá, em nghĩ họ cũng phải tự vươn lên mà kiếm sống để nuôi bản thân. Cái gì chứ việc em thấy ở cái xã hội này không thiếu.
Bởi vậy nên bây giờ gặp 1 số người thấy còn khoẻ mạnh, tay chân lành lặn mà đứng xin em chẳng thèm nhìn nữa là cho. Còn gặp 1 số bạn đứng ở đường phố hát hò vui nhộn, em sẵn sàng bỏ tiền ra cho, đó cũng là công việc kiếm sống.Sao không sử dụng khả năng và trí tuệ, sức khoẻ của mình để làm việc, nhiều người tàn tật người ta còn làm việc cơ mà. Người ta cũng làm tăm, làm tranh…để bán kiếm tiền.
***
Qua đó em muốn nhắn gửi đến các mom 1 điều” không gì là không thể” chỉ cần cố gắng thôi. Ông Trời không chặn hết đường sống của ai đâu. Nếu đã khó khăn mà còn không biết cố gắng thì khỏi sống đi….nó vô nghĩa lắm.
Thay vì ngồi đó khóc lóc ủ rũ cho tinh thần kiệt quệ, sao không đứng lên mà làm việc nhỉ????
Chỉ có làm việc và có tiền rồi chúng ta mới tự tin vào bản thân hơn.
cfsmedonthan!