Chuyện là mình và anh làm chung công ty, mình làm kế toán còn anh là lái xe. Sau khi quen được 1 năm, mình lấy anh giờ đã được 3 năm và có 1 bé trai 19 tháng.
- Bây giờ em có nên cho anh ta gặp con hay không?
- Gửi em- người đàn bà có “quan hệ” với bố của con chị
- Những ngày hạnh phúc ngắn của một mẹ đơn thân ?
Vợ chồng mình mở công ty riêng chỉ có 2 vợ chồng tự làm, anh ấy chạy xe và lo hàng hóa còn mình thì làm kế toán giấy tờ sổ sách và bếp núc, con cái rồi phụ chồng hàng hóa, may mà cũng có bà ngoại phụ trông nom con. Mình thì cũng có thiếu sót là mình hỏng một bên mắt không nhìn thấy, nên anh nghĩ mình may mắn khi lấy được anh.
Chồng mình hay mắng chửi vô cớ và đánh mình, làm không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề. Anh ấy bảo mình chẳng được cái việc gì, rồi ngu, quát mắng mày tao gọi mình là con nọ con kia. Mình thì lại rất dị ứng với câu mày tao, ăn nói tục tĩu là mình không thích, nhiều khi bực quá nói lại thì lại bị chửi, chuyện chẳng có gì cũng chửi, phụ cho cũng mắng chửi và anh làm sai cũng chửi và đổ cho mình.
Thật ra lúc trước mình cũng đã nhiều lần bỏ đi nhưng vì con mình quay lại. Khi mang bầu, anh còn đánh mình. Sinh con người ta còn được chồng phục vụ, còn mình nghĩ “thôi công việc chồng nhiều nên tự mình cố gắng và cũng có bà ngoại chăm giúp nữa”. Mới được 2 tháng, anh ra tay đánh mình và đuổi mình đi. Nhưng có mọi người can ngăn nên thôi, sáng hôm sau thức dậy anh lại xem như không có chuyện gì vẫn vui vẻ. Mình buồn và ôm con về ngoại, thì anh năn nỉ và kêu mình thương con đừng để con sinh ra phải khổ.

Chồng rất hay ra tay đánh đập mình
Sau 5 tháng ở nhà ngoại, anh ra đón mình vào. Mọi chuyện cũng cứ tiếp diễn như vậy, anh cứ mắng chửi mình trong khi có mẹ mình ở đó. Anh xem mình như suốt ngày ở nhà chơi không nên anh ta nói gì thì mình phải nghe, anh không thích ai thì cấm mình tiếp xúc. Anh bắt mình phải sống theo anh, nói gì phải nghe. Nhiều lúc mình ức chế lắm, nói mình thì không sao nhưng động tới cả gia đình mình. Anh kêu “người Bắc chúng mày sống đểu giả”, trong khi đó bố mẹ mình vì con vì cháu bỏ hết công việc vào giúp con xây nhà và trông cháu, mà bên gia đình chồng thì chẳng ai hỏi han.
Mình buồn lắm, sống mà chẳng ngày nào vui, anh cứ mắng chửi vậy nhưng sau đó lạị xem như không có chuyện gì. Sống mà phải nhìn thái độ của anh, anh về thấy nét mặt không vui là mẹ và mình cũng chẳng dám nói vui vẻ. Thì cũng biết anh đi làm vất vả về mệt mỏi, bực tức nhưng về là trút lên vợ. Mình cũng vì con mà chịu nhịn, nhưng chẳng bao giờ động viên hay khen vợ 1 câu. Đến sinh nhật vợ cũng chẳng một lời chúc, trong khi người ngoài còn hỏi thăm, mình có buồn chút thì anh buông câu:”tiền chẳng có mà ăn ở đó sinh nhật”.

Mình phải lựa chọn thế nào đây???
Mình buồn lắm, từ trước giờ mình chưa bao giờ đòi hỏi gì, mua gì thì mình cũng gạt đi để tiền lo cho con. Mình cũng chẳng mua cho bản thân được cái gì, vì nghĩ công việc khó khăn tiết kiệm mua cho con. Nhưng lâu lâu lại cộng sổ anh lại mắng chửi um lên mày tao con này con kia, tiền tao làm đi đâu hết, nói như mình ăn tiêu và giấu đi vậy. Suốt ngày hành hạ, hỏi cái gì cũng phải trả lời ngay, đến cái máy tính mở ra cũng phải muốn ra ngay, làm cái gì không được cũng cùn lên. Nhưng được cái thương con và nhà mình cũng chẳng thiếu thốn cái gì.
Mình về tết mà thật sự mình không muốn vào nữa, mình có nói với anh là mình không muốn sống như vậy nữa và chia tay, nhưng anh chỉ xem như mình giận dỗi nên nói vậy, cứ nói mình đừng giận nữa vì con. Mình nói nghiêm túc thì cứ đùa với mình, thực lòng mình cũng thương con, không muốn con khổ vì thiếu cha. Nhưng sống lại cuộc sống cũ mình sợ lắm, nhìn mắt anh lúc giận rất sợ, mình là người hay suy nghĩ và sống tình cảm, lên mình khóc suốt. Nhìn con mà mình chẳng biết sao nữa, như thế nào là tốt cho mình và cho con.
Confession.